“Ông chủ nhà ông?”

Hắc Luân cau mày, điều mà anh ta vân luôn lo lắng là sau lưng Lệ Chính Thương có người.

Dám ở thành lập tổ chức đánh thuê ở đây, ai lại không có kim chủ, có chỗ dựa sau lưng?

Chỉ là, thời gian Lệ Chính Thương đến không dài, nhưng sức mạnh dường như rất đầy đủ, trong thời gian ngắn đã †ụ tập được không ít người, lại thêm một câu, đem lính đánh thuê cũng xem như người nhà mình, đã mang đến rất nhiều sự ủng hộ.

Đây là hành vi làm bại hoại ngành nghề, dù sao trong mắt họ, lính đánh thuê là công cụ, cầm tiền thì phải bán mạng!

Dù là chết trong tay người khác thì đó cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ở chỗ Lệ Chính Thương, ông ta xem trọng mỗi một mạng người, “Đúng, ông chủ nhà tôi phái tôi đến đây, tôi làm gì cũng đều theo chỉ thị của ông chủ, chắc chắn không dám tùy tiện làm chủ.”

Lệ Chính Thương cười cười: “Cho đến bây giờ cũng không ai có thể ép buộc ông chủ nhà tôi ra quyết định, bao gồm cả tôi.”

Ý trong câu nói này rất rõ ràng, bao gồm cả Hắc Luân trước mặt và tổ chức đánh thuê của bọn Tử Nguyệt.

Sắc mặt Hắc Luân rất khó coi, nhưng cũng không bộc phát ra.

Điều anh ta lo lắng là sau lưng Lệ Chính Thương có người, hơn nữa lại là người không dễ trêu vào.

Nhỡ đâu là nhân vật lớn trong thế giới thứ ba, thế thì thật sự sẽ rất phiền phức, là ai? Cũng không nên nghĩ quá phức tạp, mọi người liều mạng ở đây cũng đều là vì cầu tài mà thôi.

Nhìn thần sắc, tư thái và ánh sáng †rong mắt Lệ Chính Thương, Hắc Luân cũng không dám tiếp tục hỏi nhiều.

“Phải không, nếu đã như thế thì tôi đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng nữa, chỉ không biết là ông chủ nhà ông khi nào mới đến?”

Anh ta do dự một lát, lại tiếp tục nói: “Phó tướng nhà tôi muốn mời ông ấy sang ngồi chơi một chút.”

Phó tướng chỉ sợ là còn chưa biết, Hắc Luân chỉ nói bậy một chút.

“Không biết.”

Trên mặt Lệ Chính Thương vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Tôi nói là, chuyện mà ông chủ nhà tôi làm, không phải là việc mà tôi có thể nhúng tay, càng không phải là việc tôi có thể khẳng định chắc chắn, ông ấy đến thì đến, ông ấy không đến thì cũng không ai ép buộc được.”

Loại người khéo đưa đẩy như ông †a, cả người đường như được bôi dầu, Hắc Luân đánh một quyền đến, căn bản là không đánh trúng được.

“Ha ha, tôi hiểu rồi.”

Hắc Luân hừ một tiếng: “Vậy tôi không quấy rầy nữa! Đi!”

Nói xong, anh ta không nói nhảm nữa, trực tiếp dẫn người đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lệ Chính Thương mới thở dài một hơi, cả người trầm tĩnh lại.

Đối mặt với cao thủ như Hắc Luân, áp lực của ông ta rất lớn, ông ta lo lắng rằng cái tên kia sẽ không kìm chế được, muốn bộc phát là bộc phát, nếu động thủ thật, chỉ sợ là người của ông ta thật sự không ngăn cản được.

Đúng là sắp không gồng nổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play