Lúc này bà La đang ăn điểm tâm, có chút ngẩn ra, ở chỗ này vài chục năm cho tới bây giờ chưa có ai đến gõ cửa nhà cô, cho dù là hàng xóm cũng không thấy.

Không chỉ giám sát chồng cô, ngay cả sinh hoạt hàng ngày của hai vợ chồng bọn họ cũng bị giám sát, cô không nghĩ tới vậy mà lại có người tới gõ cửa nhà mình.

Ở bên trong một căn phòng quan sát, âm thanh bộ đàm vang lên.

“Tình hình không ổn, tình hình không ổn! Phái mấy người đi qua đó nhìn một chút, không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận căn phòng đói”

“Nhanh đi! Nhanh một chút!”

Cùng lúc đó.

Giang Ninh đưa tay nhấn chuông cửa: ‘Xin hỏi, bà La có ở đây không ạ?”

Anh dùng quốc ngữ nói chuyện, bà La ở trong phòng càng có một loại cảm giác hưng phấn.

Không biết đã bao lâu, cô không nghe thấy người khác nói tiếng mẹ đẻ ngoại trừ La Lâm ra.

Cô thông qua mắt mèo nhìn thoáng qua, thấy ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, vội nói: “Cậu là ai2”

“Tôi là người Hoa quốc, tiến sĩ La nói muốn về nhà cho nên tôi mới đến đây mang các người về nhài”

Hầu lục che theo yêu nhiễm số không theo?

Về nhà?

Tối hôm qua La Lâm vừa hỏi mình có muốn về nhà hay không, sáng sớm hôm nay đã có người tới tìm mình nói muốn dẫn bọn họ về nhài Trong lòng bà La dao động mạnh, còn có chút phản ứng không kịp.

Người ngoài cửa là ai cô không hề quen biết, nhưng loại ngôn ngữ quen thuộc kia khiến cô theo bản năng muốn tin tưởng.

Cô muốn về nhà!

“Về nhà?”

Cô lẩm bẩm nói: “Anh rốt cuộc là ai, chồng tôi không hề nói qua chuyện này với tôi, anh rốt cuộc là ail”

“Bà La, bà có thể gọi điện thoại cho tiến sĩ La xác nhận một chút, sau khi xác nhận rồi thì thu dọn đồ đạc, mang theo một vài thứ bà cho là cần thiết mang đi là được.”

Giang Ninh cười nói: “Tôi ở ngay ngoài cửa chờ bà, sau đó chúng ta sẽ về nước, tiến sĩ La sẽ ở trong nước chờ bà.”

Nói xong, Giang Ninh lùi lại hai bước, miễn cho bà La khẩn trương.

Tâm tình của bà La rất phức tạp, cô vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho La Lâm.

Cho dù cô biết điện thoại của mình vân luôn bị nghe lén, nhưng lần này cô không lo được nhiều như vậy nữa.

Điện thoại vừa thông, bà La vội vàng mở miệng, dùng ngôn ngữ quê hương để nói: “Có người trong nước tới?”

“Ừm”“

La Lâm chỉ rất đơn giản đáp lại cô: “Thử tin tưởng cậu ta.”

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, ở bên trong phòng giám sát hai người vân luôn quan sát màn hình, đoạn hội thoại ngôn ngữ địa phương này bọn họ cũng nghe thấy những bọn họ làm sao có thể nghe hiểu được chứ, trong lúc nhất thời đều sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play