Trở lại võ quán, Giang Ninh nhìn thoáng qua danh sách mà Trương Hằng vừa nãy đã đưa cho mình.

Trong đó có mấy cái tên, có ở trong danh sách mà Tiểu Triệu đã điều tra được trước đó.

Những người này đều không có ai ngoại lệ, bọn họ đã từng là người rất nổi bật về ngành nghề lĩnh vực này ở trong nước, từ nhỏ đã mang theo vòng hào quang, giống như sinh ra đã là thiên tài.

Nhưng trong nước không có đất để ngành nghề này phát triển, tài năng của bọn họ không chỉ không được phát huy, thậm chí từng phải chịu đựng không ít đả kích.

Có người thì nản lòng thoái chí lại bị điều kiện nước ngoài đưa ra hấp dẫn, lựa chọn đi nước ngoài để phát triển, có người thì ngược lại trực tiếp lựa khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng không chịu được sức ép của các công ty lớn nước ngoài chỉ đành ngậm ngùi từ bỏ, còn có một số chính là vì công danh lợi lộc sau khi học xong trực tiếp ra nước ngoài phát triển.

Nhìn lý lịch cuộc đời của những người ở trên danh sách, Giang Ninh nhịn không được thở dài một tiếng.

Người tài thật sự trong ngành nghề này, không có cơ hội được thể hiện mình cũng như được người khác coi trọng, chuyện này vẫn luôn là một cái vấn đề rất lớn.

Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất hàng đầu, đã từng có một người vĩ đại nói qua câu nói này, đây là chân lý.

Hiện tại Lâm thị muốn phát triển sản nghiệp trong lĩnh vực này, nhân tài là thứ cực kỳ quan trọng và phải đặt lên hàng đầu.

Giang Ninh không thiếu tiền, không thiếu thiết bị, cũng không thiếu những đồ vật khác, hiện tại thiếu nhất chính là người.

Những tinh anh này khác với người tập võ ở chõ, đối với người tập võ hay là một ngành nghề khác cho dù là không có được thiên phú bẩm sinh, nhưng dựa vào cố gắng nỗ lực rèn luyện vẫn có thể có được thành tựu trong sự nghiệp.

Nhưng làm nghiên cứu khoa học thì không, ngược lại nó thật sự rất cần thiên phú bẩm sinh và những kinh nghiệm không ngừng cố gắng tích lũy theo thời gian.

“Chuẩn bị một chút, đi thành hàng không vũ trụ.”

Giang Ninh nói.

Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, giải quyết những vấn đề này sớm một chút, liền có thể trở về Đông Hải sớm hơn một chút.

Giang Ninh chỉ dẫn theo anh Cẩu, những người khác đi theo A Phi đều ở lại Hán Đô, trợ giúp Tiểu Triệu hoàn thành các công việc khác.

Lần tái xuất này bọn họ không chỉ muốn thị trường Đông Hàn, càng cần một bàn đạp cho ngành nghề lĩnh vực công nghệ điện tử cao, phóng ra bước đầu tiên!

Trên máy bay anh Cẩu đang cầm một quyển sổ ghi chép nhỏ, đang rất nghiêm túc viết cái gì đó, Giang Ninh nhìn thoáng qua không khỏi nhíu mày.

“Tỉnh thành truyền kỳ dạy cậu?”

“Đúng vậy, tôi vẫn là không hiểu cái phương trình bậc hai này là làm kiểu gì?

Sao lại có hai cách giải,”

? Phật lẻ loi nhị số không đào?

Anh cẩu ngẩng đầu nhìn Giang Ninh: “Đại ca, anh hiểu không?”

Giang Ninh quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý đến anh ta nữa: Trong lòng của anh hung hăng lắc đầu, không biết Tô Vân dạy cho anh Cẩu những thứ này làm cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play