“Chương 206 Không nhiều, chỉ tặng be mươi chi Dọn dẹp xong hành lý, Tô Vân liên đi ra trước cửa đợi.

Trước cửa, một chiếc xe bình thường dừng lại, Tô Hồng xuống xe, thấy Tô Vân xách vali muốn ra ngoài thì bất giác hỏi.

“Tô Vân, on muốn đi đâu? Hôm nay không đi học à”

“Bác ạ, con đến chỗ của chị Vũ Chân”

Tô Hồng nhíu mày: “Đến chỗ nó làm gì? Chỗ nó có chỗ cho con ở sao”

Nhà Tô Mai chỉ có hai phòng, Lâm Vũ Chân bây giờ còn kết hôn rồi, không lẽ để Iö Vân ngủ ngoài sofa ä.

“Con có thể ở khách sạn”

‘Tô Vân nghiêm túc nói.

Cô không muốn làm phiền nhà cô út quá nhiều, dù sao thì ở khách sạn cũng thế cả.

Tô Hồng cười một tiếng, mặt tỏ vẻ khinh thường và ghen Thế thì chắc chắn sếp Lâm sẽ để con ở khách sạn năm sao đấy”

Bà ngẩng đầu nhìn mẹ của Tô Vân một cái: “Em dâu, em đưa Tô Vân ra trạm xe à?”

Mẹ của Tô Vân đáp: “Không ạ, Giang Ninh bảo cho người đến đón rồi”

Thực ra cô không có thiện cảm gì với bà bác cả này, hôm nay đến sợ là lại hỏi mẹ lấy cái vòng tay đó, chính là cái năm tám nghìn tệ mà Lâm Vũ Chân tặng cho bà ngoại.

“Ghê chưa, lại còn đưa đón, thế mà mấy người cũng tin à”

Tô Hồng giễu cợt, “Bỏ đi, đợi tôi nói chuyện xong với mẹ thì tôi đưa Tô Vân đến trạm xe”

Đang nói thì một tiếng còi vang lên.

“Bim bim”

Tô Vân ngẩng đầu, mặt thoáng vẻ hưng phấn.

Mẹ cô cũng quay đầu nhìn, nhìn thấy một chiếc xe sang trọng màu đen chầm chậm chạy đến, cũng là logo trắng xanh, nhưng sao chiếc xe này dài thế nhỉ, so với xe của Tô Hồng thì khí thế hơn nhiều!

Hai chiếc xe dừng song song, lập tức khiến sác mặt Tô Hồng đỏ lên, cảm thấy rất mất mặt.

Lần trước về nhà Từ Minh nói giá xe cho bà nghe, bà hận không thể tìm lỗ để chui vào.

Chiếc này… nhìn hình như còn cao cấp hơn chiếc lần trướ!

Nhà của Lâm Vũ Chân rốt cuộc có bao nhiêu chiếc xe?

“Xin hỏi, cô Tô Vân ở đây đúng không ạ?”

Lão tam mặc đồ tây phẳng phiu, xuống xe rồi khách khí hỏi.

“Vâng! Em chính là Tô Vân!”

Tô Vân cười hì hì hỏi, “Anh là lão tam phải không?”

“Vâng, là tôi, anh Giang bảo tôi đến đón cô.”

Lão tam gật đầu, thấy Tô Vân còn mang hành lý thì lập tức lên trước cầm giúp cô.

“Đợi tít”

Tô Hồng chặn anh lại rồi nhíu mày hỏi: “Tô Vân à, con cũng không xác nhận rõ rốt cuộc có phải hay không à, nếu là người xấu thì sao?”

Bà quan sát lão tam một lượt, có thể nhìn ra bộ đồ tây trên người lão tam tuyệt đối không rẻ.

Đây không phải chỉ là một tài xế sao, sao có thể mặc đồ mắc tiền như vậy?

“Đúng, cần phải xác nhận một chút” Lão tam nhìn Tô Hồng một cái, không nói nhiều, trực tiếp lấy điện thoại ra đưa cho Tô Vân, “Đây là số của anh Giang, cô gọi điện cho anh ấy đi”

Tô Vân le lưỡi, hơi ngượng nghịu nhưng vẫn nhận điện thoại rồi gọi cho Giang Ninh, nghe được Giang Ninh ở bên kia xác nhận thì trả điện thoại cho lão tam.

“Làm phiền anh rồi”

“Không khách khí.”

Lão tam để hành lý của Tô Vân vào cốp xe, cốp xe cảm biến tự động, Tô Hồng và mẹ của Tô Vân đều tò mò, đá một cái là có thể mở rồi?

Công nghệ xịn thế!

“Nhà Lâm Vũ Chân nhiều xe lắm à?”

Tô Hồng không nhịn được mà hỏi.

Lão tam nhìn bà một cái: “Không nhiều lắm”

Giờ Tô Hồng mới thở phào.

“Anh Giang tặng chúng tôi mỗi người một chiếc, cỡ ba mươi chiếc thôi.”

Nói xong, lão tam liền lên xe, chào mẹ của Tô Vân rồi lái xe đi.

Tô Hồng đứng ở đó, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.

Không nhiều?

Giang Ninh tặng người ta ba mươi chiếc BMW?

Trong đầu bà đang tính toán xem cần khoảng bao nhiêu tiền, sau khi tính xong thì hai chân bỗng mềm nhũn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play