“Không có lựa chọn nào khác rồi.”

Lý Thành Phong nhắm mắt lại, vẻ mặt mỏi mệt.

Anh không thể trở về nhà họ Lý, thậm chí địa phương khác của Hán Đô cũng không thể đi, hiện tại anh không biết Phương Ngân đi nơi nào, càng không biết lúc nào Phương Ngân sẽ động thủ giết anh.

Bây giờ ở gần Giang Ninh một chút, anh mới cảm giác được cơ hội sống sót nhỏ nhoi ấy.

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Phương Ngân khẳng định là e dè Giang Ninh, bằng không anh ta cũng sẽ không đứng ở trong bóng tối, từ đầu đến cuối không chịu xuất hiện ở trước mặt Giang Ninh.

Bây giờ tờ quyền phổ kia lại rơi vào tay Giang Ninh, nói không chừng Phương Ngân sẽ liều lĩnh động thủ.

Lý Thành Phong tựa ở nơi đó không dám ngủ, cho dù có mỏi mệt anh cũng không dám để cho mình ngủ.

“Tất cả lấy lại tinh thần cho tôi!”

Anh quay đầu, nhìn thoáng qua mấy †ên vệ sĩ của mình, trong âm thanh tràn đầy khẩn trương: “Tất cả nghe rõ cho tôi, giữ vững tỉnh thần!”

“Vâng!”

Một đám người ai cũng không dám ngủ, mắt mở thật to sợ Phương Ngân lại đột nhiên xuất hiện giết bọn họ.

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Phương Ngân, biết rằng cho dù số lượng người bọn họ có nhiều hơn đi chăng nữa, cũng không có tác dụng bọn họ không phải là đối thủ của Phương Ngân, bây giờ ngoại trừ không ra khỏi xe, ngoại trừ tới gân Giang Ninh hơn một chút ra bọn họ đều có cảm giác không an toàn.

Mà Giang Ninh và A Phi vào khách sạn, liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Giang Ninh tắm rửa sạch sẽ ngay cả quần áo cũng không có mặc, nằm trên ghế sa lông, gọi video với Lâm Vũ Chân.

“Có nhớ anh không?”

“Nhớ, mỗi phút mỗi giây đều nhớ.”

Giang Ninh không có một chút do dự nói: ‘Chuyện bên này rất thuận lợi, em không cần lo lắng, thị trường Đông Hàn chúng ta nhất định sẽ nắm giữ được.”

Anh nhìn Lâm Vũ Chân trong màn hình điện thoại di động, ánh mắt ôn nhu.

“Em nghe Tiểu Triệu nói, tân suất chiếm hữu thị trường đang không ngừng được kéo lên, ngành nghề mỹ phẩm thời trang này, có lẽ sẽ không có cái vấn đề lớn gì,’ Lâm Vũ Chân nói: ‘Khoảng thời gian này em đang suy nghĩ vê ngành nghề khác, chúng ta có cơ hội hay không?”

Không ít ngành nghề bị nhãn hiệu nước ngoài chỉ phối không biết bao nhiêu năm, nhất là khoa học kỹ thuật cao, các loại sản phẩm điện tử, dường như đều là nhãn hiệu của nước ngoài!

Nếu có cơ hội Lâm Vũ Chân rất muốn phát triển nhãn hiệu của chính mình, không nói đến chuyện có thể trong khoảng thời gian ngắn vượt qua nhãn hiệu nước ngoài, nhưng ít ra cũng phải có sức cạnh tranh.

Cũng không thể cái gì cũng bị người khác nắm giữ kỹ thuật cốt lõi được, đến cả quyền nói chuyện cũng không có.

“Em muốn làm cái gì, đều có thể làm.”

Giang Ninh nói: “Anh ủng hộ em.”

“Ông xã, anh thật tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play