Sân sau của câu lạc bộ mặt nạ, vẫn ngồi ở trong đình Chỉ là ông Phó không ngồi đánh cờ, ông ngồi đó cau mày đã được một lúc rồi.

Tàn Kiếm ngồi đối diện ông cũng không nói một lời.

Gió thổi nhẹ qua, sóng cuộn lấp lánh trên mặt ao không xa “Thật không ngờ”

Hồi lâu, ông Phó mới mở miệng, “Thằng nhóc này lại lợi hại như vậy.”

Hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của óng.

“Đúng là lợi hại, ba tháng trước ba mươi người đó chỉ có thể coi là rác rưởi”

Tàn Kiếm lạnh nhạt nói, “Đương nhiên, bây giờ xem ra chỉ là rác có thành tích tốt hơn tí”

Gã không nói, có thể tăng nhiều như vậy trong ba tháng, con đường tương lai có thể không chỉ đến bước này, sẽ đi đến bước nào hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của người đàn ông đó.

“Thật sự không có chống lưng của phương Bắc à Ông Phó hỏi lại lần nữa, điều này không giống ông, một chuyện lại hỏi hai lần.

“Phương Bác họ Giang chỉ có một, nhưng không hề có thẳng nhóc đó, không loại trừ khả năng hắn dùng tên giả”

Tàn Kiếm không nói ra, cao thủ thật sự sẽ không dùng tên giả, “Ông đang lo lắng, hắn đến là nhắm vào chúng ta à?”

Không thể không nghĩ đến phương diện này.

“Mấy nhà ở phương Bắc đấu tranh, vị ở phía sau chúng.

ta, tình hình bây giờ cũng không tính là tốt”

Ông Phó thở dài một hơi, “Có người muốn thay thế chỗ tôi, đây là chuyện bình thường hơn bao giờ hết.”

Cuộc đọ sức thế lực cấp bậc đó, ông hoàn toàn không thể nhúng tay vào, càng không có tiếng nói.

Đừng thấy ông ở tỉnh Thiên Hải hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt vị đó, ông chỉ là một người đại diện, nói khó nghe hơn chính là một con chó già mà thôi.

Bây giờ Đông Hải đột nhiên xuất hiện một Giang Ninh, khiến ông Phó lớn tuổi không thể không nghi ngờ, có người muốn thay thế mình rồi.

Tàn Kiếm khẽ nhíu mày: “Tôi đi giết hắn!”

Ông Phó lắc đầu: “Đừng manh động, là địch là bạn còn chưa rõ”

Hơn nữa, Tàn Kiếm nói rồi, thực lực của Giang Ninh đó không thua gì gã, dù có giết được Giang Ninh thì sợ là Tàn Kiếm cũng phải mất đi nửa cái mạng, ông Phó không mong như thế.

Còn về là địch là bạn, trong lòng ông Phó thực ra có tính †oán rồi, có thể không phải kẻ địch nhưng nhất định rất khó thành bạn.

“Lão Triệu”

Ông Phó gọi một tiếng, quản gia Triệu đứng ở ngoài đình tiến về phía trước hai bước, “Nói tình hình đi.”

“Vâng”

Quản gia Triệu là con mắt của ông Phó, cả tỉnh Thiên Hải có tình hình gì, ông đều sẽ lấy tình báo từ câu lạc bộ sau đó báo cho ông Phó.

“Thành phố Đông Hải bây giờ biến đổi rất lớn, thế giới ngầm và giới kinh doanh trở nên cực kỳ mật thi cần biết là phát triển kinh tế hay là trật tự thế gi đến khiến người khác thán phục”

“Giang Ninh là người đứng phía sau, hoàn toàn không xuất hiện, nhưng đều do Hoàng Ngọc Minh đại diện, bây giờ chuyện hắn làm đều khiến người khác không nhìn thấu”

Ông Phó và Tàn Kiếm đồng thời gật đầu, trong mắt lóe lên tia tò mò.

“Thuộc hạ của họ không có bất kỳ sản nghiệp màu xám nào, hoàn toàn chuyển sang mua bán chân chính, kiếm được tiền trừ nuôi thuộc hạ ra thì toàn bộ đều đem đi quyên góp, xây trường, xây thư viện, xây công viên và giúp đỡ rất nhiều người cần giúp đỡ”

Đồng tử của ông Phó khẽ co lại, trên mặt Tàn Kiếm nhiều thêm một tia kinh ngạc.

Loại chuyện này, họ trước giờ chưa từng nghe qua, người của thế giới ngầm lại làm loại chuyện này?

Ai lại kiếm tiền chỉ vì làm việc tốt, là vì muốn che mắt thiên hạ sao.

“Ông Phó, họ không phải để che mắt thiên hạ mà trước giờ vẫn luôn làm những chuyện này” Quản gia Triệu giải thích cho ông Phó, biết nghi ngờ của ông nên cười nói, “Lần này đám Chương Trình muốn đến Đông Hải chiếm địa bàn, không những không thu được bất kỳ lợi ích nào.

còn bị Giang Ninh lấy đi hai trăm triệu hơn!”

“Tuy nhiên khoản tiền này đã bị Giang Ninh lấy đi sửa đường xây cầu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play