Nghe Takayama nói vậy, ánh mắt của Giang Ninh khẽ thay đổi.

Anh nhìn chằm chăm Takayama, nhàn nhạt nói: “Ông biết quyền phổ này không chỉ có một tờ?”

? Theo nhị nhị bế đào ý hầu phật?

“Nếu như tôi đoán không sai, thì chắc là có chín tờ đúng không.”

Takayama cười nói.

“Đường vân trên quyển sách này, chỉ sợ là người bình thường sẽ không chú ý đến, nhưng khi tôi dùng tay sờ nó, Ông ta vươn tay ra, mười ngón tay rất tinh tế nhất là khu vực vân tay kia, rõ ràng là không giống tay của người bình thường tí nào, đối với những người làm ngành sưu tầm này tính mãn cảm của ngón tay rất quan trọng, có khi tay của bọn họ còn mãn cảm hơn cả máy móc.

Đó là do thời gian lâu trên mấy chục năm luyện ra.

Tay bọn họ có thể sờ được rất nhiều đồ vật không giống nhau, mà người bình thường không thể sờ thấy được.

Nghe thấy Takayama nói đến đường vân, Giang Ninh liền biết Takayama thật sự đã phát hiện ra cái gì đó, chỉ là trên mặt của anh vấn là biểu cảm lạnh nhạt không hề thay đổi, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

“Đôi tay này của ông, xem ra rất quý giá.”

Anh chỉ đôi tay của Takayama, bình tĩnh nói.

“Đúng vậy, trên người tôi đáng giá nhất chính là đôi tay này.”

Takayama cười nói: “Tôi có được mọi thứ như ngày hôm nay, đều là dựa vào đôi tay này.”

“Quý giá như thế, vậy thì phải bảo vệ thật tốt mới được.”

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó lại đồng thời nở nụ cười.

“Xem ra cậu Giang đối với lai lịch của tờ quyền phổ này, cũng không cảm thấy có hứng thú gì mấy thì phải.”

“Hoàn toàn chính xác đúng là tôi không cảm thấy có hứng thú mấy với nó.

Giang Ninh nói: “Trà ông Takayama pha rất ngon, có cơ hội tôi lại đến uống.”

Nói xong anh đứng lên không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt rồi rời đi.

Ông Takayama trước mắt này giấu rất kĩ, rất sâu, biết rõ Giang Ninh cảm thấy hứng thú với quyền phổ này, liền từng bước từng bước dân dụ anh, loại thủ đoạn này không thể không nói là rất thông minh.

Đổi lại là những người khác, chỉ sợ trả lại ba nghìn tỷ đô la mỹ và manh mối về quyền phổ khác, cũng sẽ khiến người †a mất đi đề phòng.

Nhưng Giang Ninh lại không giống.

Anh sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nhất là lúc người khác ở trước mặt anh bày ra lợi ích, đó mới là __ lúc nguy hiểm nhất.

Nhìn Giang Ninh rời đi, biểu tình trên mặt Takayama không có một chút nào thay đổi, giống như đã sớm dự đoán được loại kết quả này.

“Không giữ cậu ta lại ư?”

Đội trưởng đội vệ sĩ đứng ở sau lưng Takayama, hạ giọng nói.

“Các người không giữ được cậu ta ở lại đâu.”

Takayama lắc đầu, tự giễu một tiếng: “Tôi không muốn cái biệt thự này, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Ánh mắt đội trưởng đội vệ sĩ khẽ biến, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ninh rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play