Phương Ngân hừ một tiếng.

“Vậy anh nói đi, bây giờ chỉ có thể tham gia đấu giá theo lẽ thường thôi sao?”

“Không sai.”

Lý Thành Phong nhìn thoáng qua Phương Ngân một chút rồi nói: ‘Nhưng anh có tiền không? Nhiều phú hào tham gia đấu giá như vậy, tôi nghĩ giá cả của quyền phổ đó sẽ không thấp đâu.”

“Tôi không có tiền nhưng anh cóI”

Phương Ngân cười mỉa mai một cái.

“Nhà họ Lý đúng là có tiền nhưng tôi không có, đêm mai đã đấu giá rồi tôi không có cách nào lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.”

“Anh muốn chết ư?”

“Anh giết tôi cũng vô dụng.”

Lý Thành Phong rất bình tĩnh.

Dường như cho dù bây giờ Phương Ngân gi ết chết anh, anh cũng không thèm quan tâm: “Phương Ngân, tốt nhất là bây giờ cậu đối xử khách khí với tôi một chút, bởi vì chí ít tôi còn có thể trợ giúp cho cậu, nếu không cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền phổ kia rơi vào tay của Giang Ninh mà thôi.”

Phương Ngân híp mắt, lộ ra một cõ sát khí lạnh lẽo.

? Hầu phật che nhị hầu che lục che?

Khít Một khi quyền phổ rơi vào trong tay của Giang Ninh, vậy thì đúng là anh ta không có cách nào cướp lại quyền phổ †ừ trong tay của Giang Ninh.

“Anh nhất định phải lấy ra đủ tiền cho tôi!”

“Tôi nói này, Lý Thành Phong tựa lưng lên ghế sa lông, trên khuôn mặt nở một nụ cười: “Bây giờ cậu phải khách khí với tôi một chút.”

“Tiền tôi có một ít, nhưng có đủ dùng hay không thì không biết, nhưng nếu cậu vẫn giữ loại thái độ này với tôi, vậy thì ngay cả chút tiền ấy cũng không có cho cậu dùng đâu.”

Dáng vẻ của anh ta giống như lợn chết không sợ nước sôi bỏng, cho dù ngay một phút sau Phương Ngân cắt đứt cổ của anh, anh cũng lười động đậy cho dù là một chút.

Đối mặt với loại cao thủ như Phương Ngân này, nếu không nắm chắc cơ hội uy hiếp điểm yếu của cậu ta thì không có biện pháp nào nữa rồi!

“Nếu như tôi không chiếm được quyền phổ anh cũng phải chết, anh hiểu chưa?”

Phương Ngân xụ mặt, trên mặt không biểu tình.

Mục đích của anh rất đơn giản chính là muốn có được quyền phổ, về phần làm thế nào chiếm được anh không quan tâm.

Nếu như có người đoạt được quyền phổ mà không phải Giang Ninh, anh ta sẽ bất chấp cho dù phải trả bất cứ giá nào, giế t chết người đó sau đó cướp quyền phổ về.

“Tôi chết rồi thì thế nào?”

Lý Thành Phong một mặt chẳng sao cả nói: “Nhưng Giang Ninh mà có được quyền phổ này, cậu ta lên cậu xuống thế, sau này cậu cũng sẽ chỉ càng ngày càng gian nan hơn mà thôi, Phương Ngân cậu vần là vì chính mình suy nghĩ một chút đi thì hơn.”

“Quy tắc thế giới này đích thật là kẻ mạnh thắng kẻ yếu thua, tôi ở trước mặt cậu là kẻ yếu, nhưng cậu ở trước mặt Giang Ninh cũng là kẻ yếu.”

Trong giọng nói của anh ta còn có một tia châm chọc mỉa mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play