Sao ông ta có thể ngờ được, đây chính là dẫn sói vào nhà?

Lâm thị tới đây, đưa người của võ quán Cực Đạo tới đây, đưa Giang Ninh tới đây, nhưng lại không có quyền phổ Cực Đạo.

Lý Thành Tế gần như bị chọc giận đến điên rồi.

“Với cục diện ở hiện tại, chẳng lẽ ông cứ định ngồi yên không làm gì sao?”

Lý Thành Tế híp mắt: ‘Có được quyền phổ cũng không phải là chuyện của một mình tôi. Chúng ta đang hợp tác, ông đừng vội quên là tôi chỉ muốn một phần của quyền phổ, sở hữu cuối cùng là của ông!”

Trên mặt ông ta hiện lên một tia hung ác.

Ở trước mặt Phương Ngân, ông ta không có phần thắng nào cả. Nếu người này thật sự muốn ra tay, người chết chính là ông ta.

Cũng là vì ông ta đã được chiêm ngưỡng thực lực của những cao thủ từ các gia tộc lánh đời này rồi, thì Lý Thành Tế càng khát vọng lấy được quyền phổ, có thể làm cho thực lực của bản thân †ăng thêm một bước!

Ông ta vô cùng khát vọng cảm giác “một mình xưng bá” này!

“Tôi có thể chắc chắn, trên người Giang Ninh có quyên phổ, nhưng chỉ có thể là chính cậu tự nghĩ ra cách lấy vào tay, tôi sẽ không ra tay.”

Phương Ngân thản nhiên nói.

Thương thế trên người ông ta cũng chưa thật sự tốt hẳn, nếu lại ra tay với Giang Ninh, chỉ sợ thật sự phiền phức.

Người khác không biết chỉ tiết về Giang Ninh, nhưng ông ta thì vô cùng rõ ràng.

Mặc kệ Giang Ninh có thân phận gì, chỉ cần Giang Ninh có khả năng, vậy là đủ cho ông ta kiêng kị rồi!

Huống chỉ ông ta cũng không cần có hết cuốn quyền phổ ấy, chỉ cần một tờ là đủ cho ông ta cò kè mặc cả với Giang Ninh trong tương lại, thậm chí hóa thế bị động thành chủ động.

Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là phải nghĩ ra cách khiến thực lực của Giang Ninh yếu điI “Vì sao?”

Lý Thành Tế bất mãn hỏi: ‘Với thực lực của ông, chẳng lẽ ông cũng không phải đối thủ của nó?”

Trong phút chốc, trong mắt ông ta nhiều hơn một tia cảnh giác.

Đều là cáo già, cũng không có ai bị ngu, sẵn sàng dễ dàng bị người ta lợi dụng!

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Mặt Phương Ngân không hề đổi sắc, không để ý tới ánh mắt nghi ngờ của Lý Thành Tế chút nào cả: “Nếu tôi có thể ra tay giết nó, tôi còn cần hợp tác với cậu sao? Đây là cơ hội của cậu, cũng không phải là lý do để các người nghỉ ngờ tôi.”

“Cậu phải giết nó, do chính cậu ra tay, đã hiểu chưa?”

Phương Ngân đứng dậy, khinh thường liếc nhìn Lý Thành Tế một cái.

Ông ta vừa ra tới cửa đã ngừng bước chân lại, quay đầu, trong lời nói ẩn chứa một tia nghiền ngâm.

“Người có thể có được quyền phổ Cực Đạo, tương lai sẽ có cơ hội trở thành một loại người khác. Nếu cậu có được tư cách đó, thì nhà họ Lý, có thể bước lên cao thêm một bước. Từ đó, ở Đông Hàn này, không còn ai đụng được Vào các cậu nữa!

Đôi mắt của Lý Thành Tế lập tức sáng lên.

Tất nhiên là ông ta biết quyền phổ Cực Đạo lợi hại đến mức nào. Trước kia ông ta đã từng nghe nói, rồi còn được chiêm ngưỡng khả năng của Phương Ngân, ông ta hiểu ngay lời này không chỉ là tin đồn!

Loại báu vật của võ thuật truyền thống nước Vạn Hoa như thế này, ông ta thật sự đỏ mắt.

Vì sao Đông Hàn không có những thứ này vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play