ÂmI Âm!

Đáp lại anh ta là một tràng tiếng nổ khác, chợt nhìn thấy có vài bóng người bay ra từ bốn phía, hạ xuống trên mặt đất.

Con ngươi của Phác Đại Thành bắt đầu co rút lại.

Anh ta trơ mắt nhìn giữa đám người đang bao vây lại mạnh mẽ xuất hiện một lỗ hổng, những không mặt xa lạ xuất hiện bên trong tầm nhìn của anh ta.

“Anh Ninh”

Tiểu Triệu kích động la to lên, ánh mắt cũng sắp tỏa ánh sao ra rồi.

“Giang Ninh!”

Nghe cô ấy nói như thế, Phác Đại Thành lập tức phản ứng lại, trước mắt chính là Giang Ninh mà Lý Văn Sinh vẫn luôn chờ đợi.

Người này to gan thật, dám ra tay với cả người của mình!

Giang Ninh chẳng thèm liếc nhìn Phác Đại Thành lấy một cái. Anh đi lững thững trong sân vắng, hệt như đang đi trong sân của nhà mình vậy, đi đến trước mặt đám người Tiểu Triệu.

“Anh Ninh, sao anh lại tới đây?”

Tiểu Triêu vừa xúc động vừa nóng nảy, nhìn thoáng qua đám người Phác Đại Thành: “Bọn họ có rất nhiều người…”

“Ở đây là chi nhánh của võ quán Cực Đạo, là địa bàn của chúng ta, không thể chấp nhận cho kẻ khác diễu või”

Lúc này Giang Ninh mới quay đầu nhìn Phác Đại Thành một cái: “Con chó con mèo gì cũng không được!”

“Cuồng vọng!” Phác Đại Thành quát †o lên.

Anh ta đưa tay chỉ vào Giang Ninh, lại chỉ sang đám người anh Cẩu bên cạnh Giang Ninh, cười lạnh: “Chỉ bằng mấy người các người thôi sao, vẫn muốn khẩu xuất cuồng ngôn?”

“Cậu là Giang Ninh đấy sao, có mang thứ trưởng phòng Lý cần tới chưa?”

Giang Ninh không quan tâm anh ta, vẫy vẫy ngón tay, đám người anh Cẩu lập tức ra tay, đều lao về phía người của Phác Đại Thành, còn bao quanh đám người Tiểu Triệu.

A Phi đi đến trước mặt Giang Ninh, li3m li3m môi, trong mắt lộ ra một vẻ hung ác, còn cả sự phấn khởi nồng đậm!

“Anh Cẩu, mọi người làm ơn bảo hộ họ đi. Hôm nay để tôi và đại ca ra tay được rồi, về sẽ mọi mọi người uống rượu!”

Tác dụng mà bọn anh Cẩu mang tới tôi không phải là để đánh nhau, mà là bảo vệ đám người Tiểu Triệu!

Bọn họ vây quanh mấy người Tiểu Triệu vào trong giữa, hệt như một lá chắn, không để cho bất cứ ai đụng tới bọn họ.

Mà Giang Ninh và A Phi…

Âm!

Hai người gân như đều ra tay cùng lúc, giãm mạnh vào phần đất dưới chân, ngay cả sàn nhà cũng phát ra một tiếng “rắc.”. Sàn nhà được làm từ gỗ đã ngang nhiên mà xuất hiện vết nứt.

Hai người như hai quả tên lửa, lập tức sẽ phóng ra ngoài.

” Còn dám ra tay nữa? Bắt bọn họ cho tôi!” Phác Đại Thành giận tím mặt.

Rốt cuộc bọn họ có ý gì?

Dám nhục nhã anh ta như thế này, chỉ băng hai người bọn họ thôi cũng dám ra tay?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play