Bọn họ chưa từng trải qua chuyện như thế này, sao có thể không căng thẳng cho được.

Tiểu Triệu mím môi, quay đầu lại liếc nhìn A Phi một cái, khuôn mặt người này lại vần bình tĩnh như nước.

“Không sao, cứ làm theo lời của bọn họ là được rồi. Làm ăn mà, cũng đã thỏa thuận rồi.”

Tiểu Triệu gật gật đầu, lấy di động ra gọi cho Giang Ninh.

Điện thoại được kết nối với đầu bên kia rất nhanh.

“Anh Ninh, chuyện có chút ngoài ý muốn rồi.”

Cô có hơi áy náy: ‘Xin lỗi nhiều, em đã khiến anh thất vọng rồi.”

“Chuyện gì?”

Giọng nói của Giang Ninh truyền tới.

“Lý Văn Sinh nói cần anh ở đây để thành lập chi nhánh của võ quán Cực Đạo, hơn nữa anh phải mang thứ quan trọng nhất của võ quán tới đây, nếu không anh ta sẽ không ký hợp đồng, chúng tôi cũng không ra ngoài được…”

“Tôi biết rồi.’ Giọng điệu của Giang Ninh vẫn bình tĩnh như trước: “Nói với anh ta, thứ anh ta cần, tôi sẽ mang tới.”

Nói xong, anh bèn cúp điện thoại.

Lời này được bật loa ngoài, tất nhiên là Phác Đại Thành cũng nghe thấy.

Khuất phục, bọn chúng khuất phục rồi!

Đây chính là kết quả anh ta đoán trước được. Trừ khuất phục ra, họ còn có thể làm gì nữa?

Không giao cái thứ đó ra, không ai trong đám người Lâm thị này sống sót được, càng đừng nói tới việc buôn bán ở đây, thâm nhập vào thị trường Đông Hàn. Nằm mơ à!

Đây là Hán Đô đấy!

Địa bàn của Lý thị!

“Coi như thức thời.”

Phác Đại Thành nói: “Tôi sẽ ở lại đây. Đợi lấy được thứ đó rồi, trưởng phòng Lý sẽ lại ký tên, mọi người bình an vô sự.

“Còn nếu không lấy được thứ đó…”

Trong phút chốc, hai mắt anh ta lập tức lạnh đi: ‘Hừ, đến lúc đó thì đừng trách tôi chưa cho các người cơ hội!”

Vẻ mặt đám người Tiểu Triệu trở nên khó coi, vừa phân nộ vừa không cam lòng.

Sao bọn họ có từng gặp phải sự căng thẳng như thế này, lại càng không ngờ đường đường là một tập đoàn lớn như Lý thị có thể có thủ đoạn trở mặt như thế này, dùng cách thức ức hiếp để buộc bọn họ đi vào khuôn khổ.

Quá vô sỉ!

“Ngồi đi.”

A Phi lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ vào một cái ghế ở bên cạnh: “Đợi đại ca tôi tới là được rồi.”

Chính anh ta còn ngồi xuống, thậm chí là cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén trà, trên mặt không hề nhìn thấy có chút lo lắng nào.

“Thứ mà các người nói là quan trọng nhất của võ quán Cực Đạo, bây giờ anh ấy đang tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play