Muốn loại bỏ mối đe dọa to lớn này thì cần sử dụng quyền phổ để bố trí!

Chuyện Giang Ninh muốn làm thì chắc chắn phải làm, hơn nữa còn phải làm tốt.

Đây là tính cách của anh, không thể thay đổi.

Nếu đã bị người ta nhắm vào thì Giang Ninh sẽ không ngồi chờ chết, đợi người khác chủ động. Từ trước đến giờ anh không phải người như vậy, nắm chặt tình thế trong tay mình mới là phong cách của anh.

“E là chức phó quán chủ này, anh phải làm một thời gian rồi.”

Anh nhìn Lý Phi Đao. “Coi tiền ăn tiên uống ở Đông Hải đi.”

Lý Phi Đao không để ý những thứ này, anh ta cũng không có hứng thú gì với tiền tài. “Anh định tạm thời không ra mặt hà?”

“Tôi mà ra mặt thì còn câu cá thế nào?”

Giang Ninh nói: “Anh chính là mồi.”

Lý Phi Đao đã hiểu.

Anh ta đứng thẳng dậy, hắng giọng, trên người bồng có thêm một kiểu khí thế bá đạo, như thể ngay lập tức đã có một tác phong mà một phó quán chủ nên có.

Quen biết nhiều năm như vậy mà Giang Ninh không hề biết, Lý Phi Đao trên con đường diễn kịch lại có tài năng thiên phú như vậy. Công ty giải trí Thiên Tinh nên ký hợp đồng với anh ta, đúng lúc đang có rất nhiều phim điện ảnh võ hiệp phải quay, lại đang thiếu diễn viên thích hợp.

Giang Ninh nhìn Lý Phi Đao, càng nhìn càng hài lòng, không nhịn được gật đầu. Ánh mắt đó khiến Lý Phi Đao đột nhiên có hơi sợ, không nhịn được lùi về sau hai bước.

“Gòn có vấn đề gì?”

“Không có.” Giang Ninh lắc đầu.

“Nếu anh đã nhờ cậy tôi, bạn bè với nhau suy cho cùng sẽ không thể ngồi yên không quan tâm.”

Lý Phi Đao ho khan hai tiếng: “Vậy giúp anh một lần nữa, anh không cần cảm kích quá.”

Giang Ninh không thèm ngẩng đầu nhìn Lý Phi Đao, để anh ta tự diễn một mình. Còn hy vọng mình cảm kích anh †a? Không có mình thì cái mạng nhỏ của anh ta đã tiêu đời từ lâu.

Lý Phi Đao cũng không lảm nhảm nữa, anh ta trái lại rất hưởng thụ tình thế này. Bây giờ nhớ lại, ở lại trong võ quán Cực Đạo còn vui hơn nhiều với tổ chức sát thủ của mình.

Cả ngày ở cùng một đám sát thủ bị thần kinh, nào có nhiều niềm vui như thế này!

Giang Ninh không lo nhiều như thế.

Nói đơn giản một câu, anh đã yên tâm để Lý Phi Đao xử lý.

Quán chủ võ quán như anh tạm thời không cần ra mặt, trừ phi Lý thị mời mấy cao thủ ẩn náu thâm sâu nhất hội Hắc Long tới.

Có điều, có lẽ họ không dám. Cấm địa Đông Hải của bây giờ là nơi dù thân tiên tức giận cũng phải cân nhắc xem có dám tới đây dương oai không!

Cùng lúc đó.

Khi Lâm Vũ Chân trở về Lâm thị đã lập tức triệu tập cuộc họp, gọi cho vài người quản lý cấp cao của các phòng ban trong công ty, thảo luận chỉ tiết về việc hợp tác tiếp theo với Lý thị, khiến rất nhiều quản lý cấp cao đều có hơi khó hiểu.

Chuyện hợp tác với Lý thị hình như còn chưa bàn xong, có phải Lâm Vũ Chân gần đây quá mệt nên đã nhớ lầm?

Với lại, điều kiện Lâm Vũ Chân đưa ra phàm là người quyết định có đầu óc bình thường đều không thể đồng ý chứ nói gì đến một công ty tập đoàn lớn đã có tiếng tăm lừng lẫy trong quốc tế như Lý thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play