Anh ta thực sự coi thường bọn họ.

“Đao kiếm vô tình, tôi nghĩ tổng giám đốc Lâm đã nói với các anh về chuyện này rồi đúng không?”

Lý Văn Sinh mỉm cười: “Chúng tôi rất có lòng tin vào chính mình.”

“Không thành vấn đề.”

Lý Phi Đao dường như cố tình không nghe thấy lời của Lý Văn Sinh nói: “Võ quán chúng tôi gần đây có đến ba bệnh viện, tôi cũng đã thông báo để họ chuẩn bị sẵn sàng xe cấp cứu rồi. Các vị đã cất công đến tận Đông Hải chơi thì phải chơi vui vẻ hết mình đúng không nào?”

Vừa nói, anh ta vừa chỉ tay về phía xa, khuôn mặt của Lý Văn Sinh đột nhiên tối sâm lại khi nhìn thấy đằng xa là hàng xe cấp cứu đang nhấp nháy đèn.

Lâm Vũ Chân chỉ có thể nín cười.

Cô biết rằng khi Lý Phi Đao nói điều này, anh ta chính là đang nói với chính mình, rằng hãy chơi hết mình, cũng là để chính anh ta được chơi vui vẻ.

Con người này, đâu chỉ là phó quán chủ, anh ta là người sáng lập tổ chức sát thủ quốc tết Nghe được lời nói của Lý Phi Đao, sắc mặt của Lý Văn Sinh hơi chìm xuống.

Anh ta không thích nhìn thấy người khác tỏ ra kiêu căng ngạo mạn trước mặt mình, cho dù là ở bất kỳ phương diện nào.

“Có vẻ võ quán các người hơi tự cao tự đại rồi!”

Lý Văn Sinh quay đầu lại, nhìn mấy tên bảo vệ đứng sau lưng, hơi hơi nheo mắt lại: “Các người nghe rõ chưa hả?

Nếu để người ta đánh cho phải vào bệnh viện thì như vậy sẽ làm mất mặt Lý Văn Sinh tôi đấy!”

Anh ta đã đến tuổi này nhưng chưa từng thấy qua một người kiêu ngạo như Vậy.

Chẳng trách Cực đạo võ quán đến thể diện nhà họ Lâm cũng không cần giữ, phải cất công đến thăm tận nơi, còn phải tài trợ tiền phí chín mươi tỷ, đúng là quá ngạo mạn!

Lý Văn Sinh quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Chân, cố ý nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện này liên quan đến danh dự nhà họ Lý chúng tôi nên tôi e rằng rất khó để có thể nương tay.”

“Đúng như lời vị này đã nói, đao kiếm vô tình, lỡ như không cẩn thận làm bị thương người của bọn họ thì cũng mong cô đừng tức giận, ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai gia đình chúng ta.”

Tuy là hai gia đình không có khả năng hợp tác, Lý Văn Sinh cũng biết rất rõ điều đó, nhưng ở thời điểm hiện tại anh ta chỉ có thể nói như vậy.

“Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”

Lâm Vũ Chân nói.

Cô liếc nhìn Lý Phi Đao, anh ta vẫn ngẩng cao đầu, sự khinh bỉ trong lòng anh ta như được viết rõ trên gương mặt.

“Xin mời!”

Anh ta lên tiếng.

Trong võ quán của anh ta, không phải là không có cao thủ đến từ Đông Hàn, mà ngay cả cấp bậc sát thủ bạc cũng không đủ, cho nên anh ta đã được coi là cao thủ rồi.

Cái kiểu khoa trương của họ đối với người thường thì không sao, còn trước mặt những cao thủ thật sự, chỉ như trò lừa con nít.

Lý Phi Đao làm sao có thể để vào mắt.

Võ quán vắng tanh không thấy một ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play