Cô liền thay đổi tư thế của mình.

“Hiện tại đây cũng không phải là một cuộc đàm phán chính thức. Chúng †a cứ coi như là tâm sự thôi. Nếu hai công ty cùng nhau hợp tác, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ…”

Lâm Vũ Chân nói, trước khi nói câu đầu tiên, khuôn mặt của Lý Thiên Tú đã ngẩn ra.

Dường như cô ta nghĩ rằng chính mình nghe lầm.

Lâm Vũ Chân nói cái gì cơ, cái này gọi là một yêu cầu nhỏ?

Đây quả thật là một yêu cầu quá đáng!

Thế nhưng ở phần chia lợi nhuận, trực tiếp mở miệng đòi tỉ lệ ba bảy, mà phần bảy lại là của nhà họ Lâm, dựa vào cái gì chứ?

“Nhà họ Lâm có sản phẩm, có kỹ thuật. Điều nhà họ Lâm cần chính là một nền tảng, mà nền tảng ở đây chính là nhà họ Lý. Có thể coi nó như một khoản tiên hoa hồng nhưng tỷ lệ không được vượt quá ba mươi phần trăm, đây là yêu cầu cơ bản nhất”

Lý Thiên Tú vẫn duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Lâm Vũ Chân đúng là người có lòng tham mà, thật sự nghĩ rằng nếu như chủ động tìm tới cửa thì nhà họ Lâm còn có tư cách đưa ra nhiều yêu cầu như vậy sao?

“Còn có sao?”

Cô ta cười hỏi.

Lâm Vũ Chân một mạch nói ra năm sáu yêu cầu, có thể nói cái sau khät khe _ hơn cái trước một chút, cái sau nghiêm khắc hơn cái trước một chút, thật sự là được chính mình nịnh bợ một câu, cái đuôi liền vểnh lên tận trời cao mà.

Cô thực sự cho rằng nhà họ Lâm bây giờ đã có khả năng để nhà họ Lý hạ thấp lập trường cầu xin hợp tác rồi sao?

Nếu không phải có người có kế hoạch khác và cần tiếp xúc với nhà họ Lâm thì bọn cô ta khinh thường chẳng thèm đến Đông Hải!

“Còn có nghĩa vụ của nhà họ Lý.”

Lâm Vũ Chân nhấp một ngụm trà: “Với tư cách là nền tảng, hẳn là nên làm những nghĩa vụ cơ bản này, ví dụ như những điểm này…”

Cô lại nói tiếp rõ ràng rành mạch, gần như không ngừng lại, nói xong Lý Thiên Tú da cũng không nhịn được mà co rúm lại, cũng không dám tin đây là lời nói của Lâm Vũ Chân.

Trong tư liệu điều tra của cô ta, Lâm Vu thật sự còn rất trẻ, thời gian dốc sức làm việc ở thương trường lại càng không quá dài, nhưng sao lại có thể nói những lời đanh đá chua ngoa như thế này.

Đúng là cô dễ dàng sao?

Vấn là cô cảm thấy rằng địa vị của mình đủ để cùng nhà họ Lý đưa ra những yêu cầu như vậy ư?

Sắc mặt Lý Thiên Tú càng ngày càng khó coi, khóe miệng giật giật, chỉ có thể dùng trà để xoa dịu cảm xúc.

“Không còn chứ?”

Nhìn thấy Lâm Vũ Chân sự nói xong, Lý Thiên Tú vẫn có thể duy trì phong thái, cười hỏi.

“Còn cói”

Nghe vậy, Lý Thiên Tú không khỏi bàng hoàng, còn gì nữa?

Lâm Vũ Chân này, đang đùa đấy ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play