Toàn bộ võ quán đều im lặng như tời Đàm Hưng cảm giác cả người đều nổi da gà, mà sắc mặt lão bát cực quyền tông sư – sư phụ Vu lại đỏ bừng, vui mừng không thôi.

Thiếp sơn khảo, Phương Thu đã dùng được rồi!

Dùng cực kỳ tốt!

Chắc chắn là Giang Ninh từng chỉ điểm, không ngờ kết hợp với thái cực quyền, đột nhiên đổi chiêu, trưởng lão nhà Tư Mã vừa mới nhìn thấu chiêu thức của Phương Thu, đang định ra †ay tàn nhãn, thế nhưng không ngờ Phương Thu đột nhiên lại đổi chiêu.

“Anh…”

“Ông thua rồi!”

Phương Thu quát lên: “Gia tộc Tư Mã, xem ra cũng chỉ như vậy thôi!”

“Bang!”

Trưởng lão nhà Tư Mã tức đến há hốc mồm, phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta khinh địch rồi!

Ông ta vốn dĩ cho rằng Phương Thu chỉ biết quyền thuật nhà họ Phương, nhưng không ngờ Phương Thu còn biết thái cực quyền, khi ông ta còn đang thăm dò chiêu thức ra tay của Phương Thu, chuẩn bị ra tay hạ gục Phương Thu, thậm chí là g iết chết anh ta, nhưng không ngờ, Phương Thu còn biết bát cực quyền!

Biến nhu thành cương, đột nhiên trở nên ác liệt, sự đường đột này cho dù là trưởng lão của gia tộc Tư mã cũng không kịp phản ứng lại.

Toàn bộ võ quán trở nên yên tĩnh.

Không khí tựa hồ như ngưng đọng lại, ai cũng không ngờ tới, trận đầu tiên tám dòng họ lánh đời đã thua rồi.

Suy đoán lúc trước của bọn họ hoàn toàn không chính xác!

Đặc biệt là Phương Uy, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.

Ông ta có thể nhìn ra, Phương Thu bây giờ đã lợi hại hơn lúc trước nhiều, cho dù vẫn là cấp bậc đại tông sư như trước nhưng sức mạnh đã tiến bộ vượt bậc rồi, thậm chí…

Biểu hiện tức giận đùng đùng vừa rồi của Phương Thu hoàn toàn là diễn kịch!

Anh ta cố ý khiến bọn họ khinh địch, khiến bọn họ tưởng rằng Phương Thu sắp mất đi lý trí.

Tên nhãi này…

“Gia tộc Tư Mã thua rồi”

Phương Uy hừ một tiếng.

Ông ta nhìn mị Tư Mã Hẳng: “Tư mất hết mặt mũ lột vòng xung quanh, ánh mắt dừng trên mặt ã Hằng, anh đã làm tám dòng họ lánh đời Mã Tư Hằng không nói gì, vẻ mặt cũng không có gì biến hóa nhiều.

Lần này tới để giành lấy quyền phổ, bọn họ nhất định phải thành công.

Chọn cách dùng quy tắc giang hồ để đấu một trận là để giữ thanh danh.

Theo anh ta thấy, thậm chí trong mắt tất cả những người của tám Dòng họ lánh đời, chỉ cần bọn họ liên thủ, trên thế giới này sẽ không có ai có thể ngăn bọn họ lại, đừng nói chỉ là một Đông Hải nhỏ bé hay là vùng cấm cái quái gì đó.

Nhưng trận đầu tiên này…

Vẻ mặt Tư Mã Hằng âm trầm, liếc mắt nhìn trưởng lão nhà mình phun ra máu, hận không thể mắng ông ta một tiếng đồ vô dụng.

Không ngờ lại khinh địch như vậy, thua trước tên nhãi Phương Thu, còn chuyện nào mất mặt hơn chuyện này nữa không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play