Phương Uy bật cười, nhưng người phía sau cũng cười lớn lên.

Bọn họ sẽ thua sao?

Đùa cái gì vậy chứt Nếu không phải không muốn làm lớn chuyện, muốn dùng cách hòa bình để giành lấy quyền phổ, tránh gây ra những phiền phức không cần thiết thì ông ta đã trực tiếp ra tay đoạt lấy rồi.

Chỉ là, dòng họ lánh đời dù sao thì vẫn phải giữ thể diện.

Ngang nhiên đoạt làm tổn hại thanh danh, mất hết thể diện của tám dòng họ lánh đời!

“Đó là điều không thể nào”

Phương Uy thẳng thừng lắc đầu: “Phương Thu, anh tốt xấu gì cũng từng ở nhà họ Phương, anh cảm thấy có thể thắng được chúng tôi sao?”

Ánh mắt của ông ta tràn đây mỉa mai, giống như ánh mắt ông ta nhìn Phương Thu lúc trước vậy, từ trước tới nay chưa từng coi anh ta là người nhà họ Phương, cùng lắm chỉ là một tên tép riu, thậm chí còn khiến ông ta chán ghét.

“Các người muốn tay không giành đồ sao?”

Phương Thu nói: “Nằm mơ đi!”

“Lập tức rời khỏi đây, nếu không… các người có muốn đi cũng không đi nổi đâu!”

Anh ta tức giận không thôi.

Không ngờ tám dòng họ lánh đời lại liên thủ với nhau, xem ra lúc trước bọn họ bọn dùng thủ đoạn khác để ép Giang Ninh giao quyền phổ ra nhưng đã thất bại rồi.

Bọn họ hiểu rõ, nếu chỉ dựa vào một gia tộc để đoạt được quyền phổ từ tay Giang Ninh là một chuyện rất khó cho nên bây giờ tám gia tộc mới liên thủ với nhau.

Không biết xấu hổ!

Thật sự quá là không biết xấu hổ!

Đường đường là tám dòng họ lánh đời! Kiêu ngạo của bọn họ đâu cả rồi?

Ánh mắt của Phương Thu khiến Phương Uy cảm thấy không thoải mái, những trưởng lão của bảy gia tộc khác cũng thấy khó chịu.

Sao bọn họ có thể không nhìn ra suy nghĩ trong mắt Giang Thu, rõ ràng đang cười nhạo bọn họ, cho rằng bạn họ tự xưng là dòng họ lánh đời, rời khỏi chốn giang hồ, vậy mà tám gia tộc lại liên thủ với nhau, tới giang hồ ức hiếp người khác.

Nếu như không phải vì quyền phố, ai cũng không muốn hợp tác với người khác.

Nhưng vì lợi ích, chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu!

“Ha ha ha, Phương Thu, anh đừng có mà cố giấy giụa, hết cơ hội rồi?

Phương Uy ngẩng đầu, bình tĩnh tự nhiên nói: “Được rồi, nếu như chúng ta thua, chúng tôi sẽ rời khỏi Đông Hải ngay lập tức, từ nay về sau sẽ không bước tới Đông Hải nửa bước, cũng sẽ không đòi quyển sách võ thuật từ các người nữa, như thế nào hả?”

“Thế này rất công bằng, quyền phổ, vốn dĩ thuộc về những người có năng lực, nếu các người dám thì bắt đầu, nếu các người không dám…”

Ông ta cười lạnh, những trưởng lão phía sau cũng có vẻ mặt âm u, nham hiểm.

Nếu như các người không dám, vậy thì nghĩa là đang kiêng ky, sợ hãi tám dòng họ lánh đời!

Biết rằng chính mình không phải đối thủ của nhà họ Phương, nếu đã như vậy, mềm mại không được, vậy thì cứng một trận đi, tám gia tộc lớn liên thủ, bọn họ muốn giành được quyền phổ, vậy thì nhất định sẽ làm tới cùng.

Cho dù đám người Đàm Hưng có đưa ra quyết định thế nào đi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play