Nói xong câu này, Phương Hạ không nói gì nữa, anh ta đứng im lặng ở đó, để cho Phương Uy có thời gian suy nghĩ.

Với địa vị của anh ta thì Phương Uy sẽ nghe vào những lời anh ta nói, huống chỉ lời anh ta nói căn bản là không có chút vấn đề nào cả.

Cơ hội thế này là cơ hội ngàn năm mới có một lần, có thể khiến nhà họ Phương càng có tiếng nói hơn người khác sớm hơn vài năm, thậm chí là mười mấy năm, mấy chục năm, cơ hội thế này ai mà từ bỏ nó chứ?

“Chuyện này, có phải con đã lên hết toàn bộ kế hoạch rồi không?”

Chỉ im lặng chốc lát, Phương Uy nhìn về phía Phương Hạ, nghiêm túc hỏi anh ta.

“Vẫn là ba hiểu con”

Phương Hạ mỉm cười, anh ta biết Phương Uy đã có quyết định rồi: “Con chắc chắn sẽ thành công đoạt lấy những quyền phổ khác từ trong tay Giang Ninh, hơn nữa con sẽ khiến cho Giang Ninh phải đi về tay không!”

“Xin ba hãy tin tưởng conl”

Phương Hạ chấp tay lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn bình thường.

Đây là một lần quyết định quan trọng cho tương lai sau này của nhà họ Phương!

“Được!”

Phương Uy giơ tay ra đỡ Phương Hạ lên, nghiêm túc gật gật đầu.

“Nếu con đã có chuẩn bị, vậy thì chuyện này ba sẽ giao cho con, chỉ cần con làm tốt, chứng minh bản thân mình thì ba nghĩ tương lai sau này con mà tiếp nhận nhà họ Phương, sẽ không có ai dám đưa ra ý kiến phản đối cả!”

Ông ta hít sâu vào một hơi, giọng nói cũng nghiêm trọng đi: “Ba rất xem trọng con, nên con đừng bao giờ, đừng bao giờ làm ba thất vọng, có hiểu không!”

“Dạ vâng!”

Phương Hạ quỳ gối xuống, thưa một tiếng.

“Phương Hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba đâu!”

Phương Hạ cúi đầu, nhưng không hề che giấu sự đắc ý trên mặt mình.

Bây giờ, Phương Đông lấy gì để so với anh ta?

Hoàn toàn không thể so sánh!

Phương Uy có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho anh ta, chứng tỏ anh ta xuất sắc hơn Phương Đông.

Sau này người có tư cách tiếp nhận chức trưởng họ nhà họ Phương, ngoài mình ra thì còn ai nữa?

Đó là chưa kể, anh ta mang một tờ quyền phổ về lập được công lớn!

Phương Uy đỡ Phương Hạ đứng dậy.

“Trong số những Dòng họ lánh đời, nhà họ Phương có thể bộc lộ hết tài năng và giành được nhiều cơ hội trong tương lai hay không phải dựa hết vào con”

“Con cần giúp đỡ gì cứ nói, ba sẽ ủng hộ con hết mình, con hiểu chưa?”

“Cảm ơn bai”

Phương Hạ cung kính nói.

Anh ta đứng lên, không lãng phí thời gian nữa, xin phép Phương Uy rồi xoay người rời đi, sau đó đi thẳng tới hầm giam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play