“Hứa Như Vân, cô cứ đi mà nói đi. Chỉ cần cô dám nói, tôi có thể bảo đảm cô không sống qua ngày mai!”

Vu Phóng cười lạnh một tiếng, nói xong liền cúp máy.

Sát khí lạnh như băng này làm cho Hứa Như Vân run rẩy.

VựPhóng căn bản không quan tâm,.. “NI 9 Cô ta biết phía sau Vu Phóng có bối cảnh của thế giới ngầm. Vừa rồi cô ta kích động không ngờ lại uy hiếp anh ta, lúc này cô ta mới kịp nhận ra mình sắp gặp rắc rối rồi.

Sợ rằng Vu Phóng sẽ lấy mạng của cô ta để diệt khẩu mất!

Hứa Như Vân lập tức luống cuống, không chú ý tới mặt đã biến dạng, lấy vội mấy bộ quần áo rồi hoảng hốt trốn khỏi Đông Hải.

Cô ta sợ mình đi chậm một chút nữa thì chẳng còn tính mạng nữa!

Vu Phóng để điện thoại xuống, vẻ mặt vô cảm, trông cũng không giống như tức giận.

Nhưng người bên cạnh lại không có một ai dám mở.

miệng nói gì, thậm chí cố gắng không dám phát ra tiếng hít thở.

“Rầm!”

Anh ta đột nhiên cầm chén trà trên bàn lên ném mạnh xuống đất, tức giận nói: “Đồ vô dụng! Tất cả đều vô dụng! Vô dụng!”

Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, đúng là vô dụng!

“Thật sự không ngờ Giang Ninh lại có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy, đúng là không đơn giản đâu!”

Anh ta cắn răng, biết chắc Giang Ninh nhận thấy được.

điều gì khác thường, phát hiện ra Hứa Như Vân, mới khiến cho kế hoạch này thất bại.

Anh ta muốn một hòn đá ném hạ ba con chim, phá hỏng danh dự của Lâm Vũ Chân, làm tập đoàn Lâm thị tổn thương nặng nề và âm thầm khống chế dự án của Lâm thị, nhưng ngay từ ban đầu đã trực tiếp thất bại.

Tất cả đều là vì Giang Ninh!

Vu Phóng nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, bất chợt mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh.

“Người mà tôi bảo anh tìm, đã tìm được chưa?”

“Cậu chủ Vu, chúng tôi đã tìm được rồi, đang nhốt ở trong nhà kho.”

Vu Phóng đứng dậy: Anh ta lập tức đi tới nhà kho.

Nhà kho tối tắm hẻo lánh, rất hiếm thấy dấu chân của con người, là nơi chuyên dùng để giam giữ một số người.

Lúc này, quần áo trên người ba con Lâm Cường đều bị cởi sạch, hai tay hai chân đều bị trói chặt vào trên giá sất.

Thời tiết thế này, trong kho hàng cực lạnh, nước mắt nước mũi hai người chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy.

“Thả… thả chúng tôi ra…”

Lâm Phong khóc: “Cầu xin các người… thả chúng tôi ra, chúng tôi đã đưa hết tiền cho các người rồi.”

“Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Gã có kêu nữa cũng vô dụng, căn bản không có ai để ý đến gã.

“Câm mồm!”

Lâm Cường cần răng, trên người còn có mấy vết máu.

Lúc trước, sau khi ông ta bán Lâm thị cho Châu Hoa, ông ta liền mang theo tiền chuẩn bị rời khỏi Đông Hải, tính đi nơi khác lập lại sự nghiệp. Nhưng ông ta mới ra khỏi thành phố Đông Hải, đã bị người ta cướp mất.

Ông ta tưởng đó là người của Giang Ninh, nhưng không ngờ lại không phải.

“Két két…

Cửa lớn của nhà kho mở ra, có mấy người đi vào.

Lâm Cường ngẩng đầu nhìn, tia sáng chiếu vào làm ông †a không mở mắt ra được. Khi cánh cửa đóng lại, ông ta mới nhìn thấy rõ người tới là ai.

“Là cậu!”

Lâm Phong kêu to: “Vu Phóng! Sao lại là cậu! Chúng ta là anh em mà! Không ngờ cậu lại đối xử với tôi như vậy!”

Dù thế nào gã cũng không ngờ tới người đó là Vu Phóng.

Lúc này Vu Phóng không còn tươi cười xưng anh gọi em với Lâm Phong như trước nữa, trên mặt anh ta lạnh lùng còn kèm theo chút hung ác, làm cho Lâm Phong đang định nói tiếp lại không dám nữa.

Lâm Cường vẫn có vẻ bình tĩnh.

Vu Phóng bắt hai ba con mình lại không ra tay, vậy khẳng định không phải là muốn lấy mạng của bọn họ.

“Cậu muốn thế nào?”

Ông ta nhìn Vu Phóng và hít sâu một hơi, bởi vì quá lạnh nên giọng cũng hơi run rẩy.

“Tôi muốn cho các người một cơ hội trả thù.”

Vu Phóng liếc nhìn hai người: “Chỉ là không biết các người có muốn hay không thôi.”

“Trả thù à?”

Lâm Cường cười lạnh: “Cậu muốn lợi dụng chúng tôi thì cứ việc nói thẳng ra, thẳng thắn một chút!”

“Ha ha, tổng giám đốc Lâm không hổ danh là người từng đi qua sóng to gió lớn”

Vu Phóng nói: “Tôi muốn đối phó với Lâm thị, đối phó với Giang Ninh, về điểm này thì chúng ta đều nhất trí đấy.”

Trong mắt Lâm Cường lóe sáng.

Ông ta không ngờ Vu Phóng lại đột nhiên muốn đối phó với Lâm thị. Trong lúc bị nhốt ở đây, ông ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, Vu Phóng nhìn thấy rõ vẻ thắc mắc trên mặt ông ta.

“Bọn chúng đã… giết em trai tôi!”

Vu Phóng giận dữ gần như muốn hét lên: “Tôi muốn chúng phải trả giá đất!”

Ba con Lâm Cường đều run rẩy.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Một lúc lâu sau, Lâm Cường hỏi.

Vu Phóng cười, cười đến lạnh lẽo, cười đến giảo hoạt, càng cười càng khiến người ta cảm giác da đầu tê dại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play