Khóe miệng của ông ta cong lên một cách đắc ý, giống như đã nhìn thấy trong một tương lai không xa, ký hiệu đám mây hông riêng biệt của nhà họ Phương lan rộng khắp toàn bộ thế giới.

“Bính boong”

Đột nhiên, một tiếng chuông cửa du dương vang lên.

Phương Uy lập tức ngẩng đầu lên: “Ai đó?”

Tiếng chuông này truyền đến từ cổng chính nhà họ Phương, chuông sẽ vang lên khi có người tới cửa.

Nhưng một Dòng họ lánh đời như nhà họ Phương thì ngày bình thường, ngay cả các gia tộc khác cũng rất ít khi đến thăm chớ nói chỉ là những người bình thường kia có thể tìm thấy được bọn họ trong chốn rừng sâu núi thẳm này.

Thậm chí là Phương Hồng Sơn đóng cửa không cửa không gặp người khác đang ở trong thư phòng cũng nghe được tiếng chuông này.

Ông ta lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc siết chặt nắm tay rồi sau đó thả ra: “Đã đến rồi sao?”

Tim cũng lập tức đập nhanh hơn!

Mà ngay cả chính bản thân ông ta cũng không biết vì sao mà mình lại đột nhiên căng thẳng như vậy, cũng bởi vì có thể là người đó sẽ đích thân đến thăm hay sao?

“Hồng Sơn đại nhân, chủ nhân lại hỏi ông, muốn mời ông qua đó”

Ngoài cửa có một giọng nói vọng vào.

“Không đi!”

Phương Hồng Sơn lập tức nói: “Chẳng phải tôi đã nói là phải đóng cửa dưỡng thương, không muốn gặp bất cứ ai rồi hay sao! Đừng đến làm phiền tôi nữa, cứ nói rằng tôi không có ở dây!”

Bây giờ đi ra ngoài!

Bây giờ đi ra ngoài đối mặt với người kia?

Chắc chắn là Giang Ninh!

Chắc chăn là Giang Ninh đã đến!

Ông ta bảo nhà họ Phương đưa Phương Nhiễm qua đó, nhưng căn bản là nhà họ Phương không tính đến sự nóng nảy của Giang Ninh… Chắc chắn là anh đã đến, chắc chắc là anh!

Yết hầu Phương Hồng Sơn chuyển động, không ngờ rằng mình lại e dè một thằng nhóc trẻ tuổi như vậy.

“Giang Ninh đã đến rồi! Chắc chắn Giang Ninh đã đến, Phương Uy… Là tự làm tự chịu thôi!”

Ông ta quyết định đóng cửa không ra ngoài, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không ra ngoài.

Ngay lúc này!

Giang Ninh đang đứng trước cổng chính nhà họ Phương, có mấy người đứng cản trước người anh, ngoài sự kinh ngạc vì lại có thể có người ngoài tìm được nhà họ Phương thì còn kèm theo một chút khinh thường.

“Cút ngay! Kẻ không phận sự thì không được đến gần!”

“Nếu anh không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Giang Ninh nhìn mấy người đó, sau đó lại nhìn lướt qua ba chữ “nhà họ Phương” rất to treo ở trên, còn có một ký hiệu đám mây hồng, đột nhiên lại khiến người ta nghĩ đến ký hiệu của Ẩn Môn.

Nghĩ đến sư phụ Hà đạo nhân của mình bị chính những kẻ nhà họ Phương này làm cho phải bấm bụng nén giận hai mươi năm, cuối cùng sống sờ sờ bị ép chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play