Mơ đi!”

Giang Ninh không để ý đến anh ta, trực tiếp đứng lên, loại chuyện này giao cho anh Cẩu là phù hợp nhất.

“Cẩu, nửa giờ sau hãy mang tin tức mà anh lấy được về thứ đồ vật mà tôi muốn tới”

Nửa giờ sau, Giang Ninh khởi hành đi đến núi Chung Nam đến nhà họ Phương!

Cả sư phụ và đạo nhân đều hi sinh tính mạng của mình nhưng cũng không thể cứu được người phụ nữ Phương Nhiễm này, cho nên chuyện này anh không thể nào bỏ qua được.

Ít nhất là anh cũng muốn đến nói rõ cho người phụ nữ kia biết là cả sư phụ và Hà đạo nhân đều không bỏ rơi bà ấy, mà là muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc hai mươi năm, chỉ vì mong muốn cứu bà ấy ra.

Cửa đóng lại, rất nhanh từ bên trong truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Bên ngoài.

Giang Ninh đứng ở đó, A Phi châm một điếu thuốc cho anh.

“Chỉ một điếu thôi, chị dâu nói chỉ cho anh hút một điếu thôi”

A Phi cũng tự châm cho mình một cây, híp mắt lại nói: “Đại ca, anh định làm gì? Muốn tiêu diệt nhà họ Phương kia sao?”

Chỉ cần một câu nói của Giang Ninh thì A Phi không có chút do dự nào mà làm theo!

Thậm chí anh ta cũng có thể gọi một cuộc điện thoại cho đám cao thủ đến đây!

Cái gì mà thế gia ẩn danh chó má, trước mặt chiến thần thì cũng chỉ là con gà hay con chó mà thôi!

Giang Ninh lắc đầu.

“Anh chỉ muốn đòi lại một cái công bằng, chỉ cần hoàn thành được những lời mà sư phụ của anh nhắn nhủ mà thôi”

Cho đến chết, Hà đạo nhân cũng không muốn để cho anh tham gia vào những ân oán của những thế gia ẩn danh, cho nên có thể khẳng định được là những thế gia này không hề đơn giản, cho dù chỉ là một nhà họ Phương nhưng Hà đạo nhân cũng kiêng kị, Giang Ninh lo lắng là ở đằng sau những thể gia ẩn danh có cái gì đó bí ẩn!

Mặc dù Hà đạo nhân không nói nhưng anh có thể mơ hồ cảm nhận được.

“Ban đầu anh còn tưởng rằng Hà đạo nhân vẫn luôn cố muốn sát hạt đuổi giết chủ thượng nhưng mà ngày hôm nay lại có kết quả như thế này”

A Phi hít sâu một hơi.

Khi Giang Ninh biết rõ Hà đạo nhân bị chủ thượng g iết chết thì anh như muốn phát điên.

Nào biết được tất cả những điều này đều là do Hà đạo nhân tự biên tự diễn, ông ta hóa thân thành chủ thượng sau đó dẫn Giang Ninh đi lấy quyên phổ, và muốn để cho Giang Ninh càng lúc càng nắm trong tay nhiều quyền phổ hơn. Đây chắc chắn không phải là một điều ngẫu nhiên.

A Phi cảm thấy như thế, Giang Ninh cũng cảm thấy như thế.

Nửa tiếng trôi qua.

Anh Cẩu đi ra, trang giấy ở trong tay xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ viết chăng chịt.

“Đại ca, tất cả đều đã hỏi được rồi, loại người này xương cốt mềm, tùy ý hỏi một lát là có những gì anh ta sẽ nói hết ra”

Một cậu ấm chưa từng nếm thử sự tàn khốc của xã hội, thì cũng không thể chính thức biết rõ thế nào mới thực sự là tàn khốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play