Dòng họ lánh đời cái gì chứ, nhà họ Phương cái gì chứ, rõ ràng là Giang Ninh cũng chưa từng coi bọn họ ra gì.

Hốc mắt của Giang Đạo Nhiên có chút ướt át, ông ta cũng biết, là bởi vì Hà Đạo Nhân chết, cho nên Giang Ninh mới trở nên điên cưồng và tàn bạo đến như vậy.

Ở trong lòng của Giang Ninh, Hà Đạo Nhân giống như là một người cha vậy, không có người nào có thể thay thế được vị trí của Hà Đạo Nhân!

Cho dù là chính bản thân Giang Đạo Nhiên ông ta.

Ông ta biết Giang Ninh của bây giờ đã gột rửa đi hơi thở chém giết đáng sợ khi trước từ lâu, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại có người muốn tìm tới chọc giận anh.

“Phịch”

Giang Ninh không nói gì, lại lân nữa quỳ xuống phía trước quan tài của Hà Đạo Nhân, tiếp tục túc trực ở bên linh sàng của ông ta, dáng vẻ cố chấp mà yên tĩnh, tựa như mới vừa rồi không hề xảy ra bất cứ một chuyện gì vậy.

Lâm Vũ Chân cũng quỳ xuống theo anh, tiếp đó cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Giang Ninh.

Ánh mắt của hai người cùng nhìn thẳng vào mắt của đối phương, Lâm Vũ Chân muốn Giang Ninh biết, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng vẫn sẽ ở lại bên cạnh của anh.

“Hãy nâng cao cấp bậc phòng thủ của Đông Hải!”

Hoàng Ngọc Minh nhỏ giọng căn dặ Phương này… sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”

“Chúng ta không gây chuyện, hơn nữa cho tới bây giờ chúng ta cũng không sợ phải đối mặt với vấn đề!”

“Bọn họ dám đến Đông Hải tung hoành ngang ngược, chúng ta sẽ khiến cho những kẻ không biết liêm sỉ là gì đó chỉ có đến mà không có về!”

Có lẽ là nhà họ Giang Ninh túc trực bên cạnh linh sàng của Hà Đạo Nhân không rời nửa bước.

Từ đầu đến cuối anh đều yên lặng không nói, Lâm Vũ Chân cũng không hề quấy rầy đến anh, chỉ nhẹ nhàng và tĩnh lặng quỳ ở bên cạnh anh.

Giang Ninh ở đâu thì Lâm Vũ Chân cô sẽ ở đó, Giang Ninh quỳ, cô cũng sẽ quỳ.

Giang Ninh phải làm gì, cô cũng sẽ làm theo như vậy.

Cùng trong lúc đó.

Phương Hồng Sơn đã bị Giang Ninh đánh gãy hai cánh tay, hết sức yếu ớt phải nhờ đến những người khác che chở và chăm sóc quay trở về núi Chung Nam.

Bọn họ không nghĩ tới, chuyện vậy mà lại biến thành như vậy.

Đã chết mất một Trưởng lão là Hắc Sơn rồi, bây giờ ngay cả Hồng Sơn cũng thiếu chút nữa bị người ta đánh cho tàn phế cả đời!

Nhà họ Phương còn mặt mũi nào mà nói mình là dòng họ lánh đời nữa đây?

Phải là dòng họ lánh đời bị người ta giết, bị người ta đánh, bị người ta làm nhục mới đúng!

Bên trong núi Chung Nam, nhà họ Phương.

Phương Uy nhìn đoàn người do Phương Hồng Sơn dẫn đầu khi quay về đã bị ít đi một nửa, bản thân Phương Hồng Sơn cũng đang vô cùng chật vật được người đưa về, nhất thời ông ta không thể nói được ra nửa lời.

Gương mặt đó… dường như là đang muốn ăn thịt người!

“Vô dụng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play