“Ông ta đã đề phòng tôi” Ngôn Đường ngẩng đầu nhìn Hắc Sơn: “Tôi đã hai lần bị ông triệu hồi, ông ta đã nghi ngờ rồi. Tôi nghĩ Hắc Sơn đại nhân hản là biết rõ ông ta hơn tôi, rằng ông ta là người như thế nào” Hắc Sơn nheo mắt và không nói gì nữa.

Chủ Thượng là loại người nào?

Nham hiểm, độc ác, thận trọng và nhạy cảm!

Một chút manh mối đều có thể bị ông ta phát hiện, mấy người ông ta cài vào dòng họ Ẩn vẫn bị Chủ Thượng phát hiện, tất cả đều bị giế t chết.

Ngôn Đường là người được ông ta an bài kĩ nhất, nhưng nếu lại bị Chủ Thượng phát hiện, đồng nghĩa với việc ông ta không còn nguồn tin.

“Hừm, tôi thật sự đã đánh giá thấp ông ta” Với hai tay sau lưng, Hắc Sơn quay lại và nhìn về phía xa.

“Trong khoảng thời gian này, đừng trở lại, dùng phương thức cũ truyền tin tức cho tôi. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về Chủ Thượng!”

“Vâng” Ngôn Đường cung kính nói.

“Về phần Giang Ninh kia…” Hắc Sơn liếc mắt một cái: “Một thằng rác rưởi, không đủ tư cách nắm giữ Cực Đạo quyền phổ, tôi muốn tự mình lấy lại!” Một nét tham lam hiện lên trên khuôn mặt ông ta.

Sách Cực Đạo quyền phổ!

Ông ta không coi trọng những nước đi trên quyền phổ, điều thực sự khiến ông ta quan tâm chính là bản đồ đằng sau cuốn sách quyền phổ đó!

Ông ta đã để Chủ Thượng tìm quyền phổ, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng đạt được một số thành quả, không ngờ đến bây giờ mới xuất hiện một số ít tờ.

Nhưng cho dù có bao nhiêu tờ trong số đó xuất hiện, thì nó đều nên thuộc về ông ta, và những người khác không đủ tư cách để có được nó!

Nhìn thấy vẻ tham lam trên mặt Hắc Sơn, Ngôn Đường mặt không chút dao động, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng.

Điều ông ta hy vọng nhất là Hắc Sơn có thể chủ động đi tìm Giang Ninh gây phiền phức thay vì mỗi lần đều cho mình ra mặt.

Ông ta đã thử rất nhiều lần, không có ngoại lệ, Giang Ninh có thể dễ dàng phá giải nó, cho dù ông ta đích thân ra tay cũng không có tác dụng gì. Ngay cả Chủ Thượng…

Bây giờ thái độ với Giang Ninh đã thay đổi rất nhiều, và Ngôn Đường không chắc về điều đó.

“Hắc Sơn địa nhân, xin hãy suy nghĩ kỹ lại” Ngôn Đường hai tay cong lên: “Giang Ninh đó không dễ dàng đối phó gì. Nếu Hắc Sơn đại nhân tự mình ra tay, có thể rất dễ gây rắc rối”

“Tôi đề nghị, hoặc để nó cho Chủ Thượng, để ông ta…” Ngôn Đường không nói tiếp, ông ta thấy rõ ràng khuôn mặt của Hắc Sơn đã hoàn toàn trầm xuống.

Thấy vậy, thân hình hơi cong không đứng lên, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm, nhưng chỉ là thoáng qua.

“Nói quá, những gì Hắc Sơn đại nhân tôi muốn làm, không ai có thể cản được” Ngôn Đường nói một tiếng rồi đứng dậy: “Tôi sẽ tuân theo sự an bài của Hắc Sơn đại nhân, theo dõi mọi hành tung của Chủ Thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể gửi tin tức về, xin đừng lo lắng, Hắc Sơn địa nhân” Hắc Sơn gật đầu.

“Ngôn Đường, ông là một người khôn ngoan, đừng để mất mạng sống của mình, hiểu không?” Ngôn Đường gật đầu nói vâng, sau đó là cung kính lui ra ngoài, ông ta cũng không dám xen vào nữa.

Ông ta biết bước đi này của mình coi như thành công, chỉ cần Hắc Sơn chủ động, người của dòng họ Ẩn sẽ không còn im lặng nữa.

Sau khi rời Hắc Sơn, Ngôn Đường tính toán thời gian một chút, và một tia tàn nhãn xuất hiện trong mắt ông ta.

“Chủ Thượng, cũng sắp ra tay rồi” Tất cả những thứ này đều là quay xung quanh Giang Ninh, từng bước một, cho dù hiện tại không thấy tác dụng, nhưng về lâu dài, gần như là bóp ch3t!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play