Đông Hải.

Đến cả nội bộ của tập đoàn Lâm thị cũng bắt đầu có điều ra tiếng vào không ngớt.

“Rầm!” Thư ký Tiểu Triệu đập tay lên bàn một phát, nhất thời, tất cả các nhân viên công tác trong khu văn phòng đều ngẩng đầu lên nhìn.

“Người ngoài nói anh Giang như thế nào, tôi không quan †âm, nhưng ở trong cái tập đoàn Lâm thị này, nếu có vẫn còn có loại điều tiếng như thế xuất hiện thì đừng có trách tôi không khách khí!” Tiểu Triệu nổi cáu thật rồi.

Không ngờ đến cả người trong tập đoàn Lâm thị cũng có kẻ bàn tán chuyện này nữa cơ đấy.

Cô áy biết rằng là phụ nữ thì sẽ thích buôn chuyện, ai cũng sẽ có tâm lý tò mò, thích buôn dưa lê bán dưa chuột, thế nhưng đây là Giang Ninh!

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân chính là trụ cột tinh thân của cả tập đoàn Lâm thị này, là thần tượng và cũng là tín ngưỡng của côi Ai cũng không được phép khinh nhờn bất kính!

“Anh Giang là kiểu người như thế nào, chẳng lẽ các người không biết rõ hay sao?”

“Gái đẹp trong cái tập đoàn Lâm thị của chúng ta đây không hề ít đúng không? Có thiếu loại hình nào đâu, thế mà anh Giang có bao giờ dùng ánh mắt hạ lưu kiểu đó để mà soi mói các cô hay không?”

“Nếu mà anh ấy có mở miệng ra thật thì tôi sẽ là người xông lên đầu tiên đấy, thế mà anh ấy có bao giờ như vậy không?”

“Anh Giang là chồng của tổng giám đốc, cả đời này sẽ luôn là như thế, nhất định sẽ không bao giờ có chuyện qua lại lung tung bên ngoài!” Ánh mắt của Tiểu Triệu cũng đã đỏ ửng lên rồi, cô ấy lớn tiếng nói: “Mẹ nó chứ, đến cả thần tượng của bà đây cũng dám bôi nhọ cho được, ai lại dám mồm loa mép giải nữa thì đừng có trách bà đây trở mặt!” Nói rồi, cô ấy hừ một tiếng, xong ngồi phịch xuống.

Cả văn phòng đều lặng ngắt như tờ.

Hoàn toàn chính xác, dựa vào thân phận và địa vị của Giang Ninh, lại thêm cả sự hấp dẫn của riêng anh nữa, quả thực chẳng có mấy người con gái nào có thể chống cự lại nổi.

Giang Ninh chỉ cần mở miệng thôi là sẽ có đủ loại đàn bà phụ nữ chủ động tiếp cận anh, thế nhưng Giang Ninh lại chưa từng làm như thế bao giờ.

Đôi mắt kia của anh, ngoại trừ việc dõi theo Lâm Vũ Chân bằng tất cả sự dịu dàng ra thì có nhìn những người khác thì cũng không khác gì đang nhìn một cây cột điện cả.

Trong văn phòng của Lâm Vũ Chân.

Bấy giờ cô vẫn đang hết sức chú tâm vào công việc.

Được một chốc sau, cô mới duỗi eo một cái, xoa xoa bả vai của mình.

Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Ninh đang nghiêng người tựa trên ghế sô pha, thoạt trông rất chỉ là nhàn nhã, anh còn đang đeo dây nghe nghe nhạc nữa.

“Chúc mừng anh nhé.” Lâm Vũ Chân đi qua, võ vai Giang Ninh một cái, cố ý nói: “Sắp được lên chức ba rồi kìa”

“Để em làm phóng viên phỏng vấn anh chút nhé, anh Giang này, vào giờ khắc này anh có tâm trạng như thế nào vậy ại Giang Ninh kéo dây tai nghe xuống, khế chau mày.

“Bây giờ, anh cảm thấy tâm tình mình rất phức tạp.”

“Bất kể thế nào thì, nếu đã là con của anh, vậy thì anh nhất định phải mang con về, dù sao cũng là máu mủ tình thâm cả.” Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Nhưng mà đấy, thật ra anh lại muốn phỏng vấn cô Lâm đây một chút, thân là vợ chính thức của anh Giang, nghe được tin tức này thì bây giờ cô đang có tâm trạng như thế nào?”

Lâm Vũ Chân phì cười ra tiếng, làm sao còn nhịn được nữa.

Cô nhẹ nhàng vuốt bả vai Giang Ninh, cố ý trừng mắt liếc anh một cái.

Tin tức này là giả, có lẽ cô là người hiểu rõ điều này nhất, cô thậm chí còn biết tin tức này chắc chắn là do Amy thả ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play