Cái gì là Quyển sách võ thuật?

Giang Ninh không cần giải thích quá nhiều, người đã nghe qua đương nhiên sẽ có hứng thú, người chưa nghe qua đến đây cũng không có ý nghĩa.

Nhất thời gió nổi mây phun!

Rất nhiều người sống ẩn dật trên núi đã chọn cách rời khỏi núi sau khi nghe tin.

Không vì gì khác, chỉ bởi vì bốn chữ Quyển sách võ thuật này!

Ai có thể ngờ rằng những thứ từng được đồn thổi lại thực sự tồn tại, và bọn họ càng không ngờ rằng sẽ có người lấy được nó, không giấu cho riêng mình mà lựa chọn công khai, để những ai có duyên đi tìm hiểu chỉ tiết.

Thật là quá khí phách!

Ở võ quán Cực Đạo, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, người đăng ký đã tăng lên nhanh như một làn sóng, thậm chí một số người xem náo nhiệt cũng háo hức muốn thử.

“Đại sư huynh?” Người phụ trách báo danh ngẩng đầu nhìn lên, anh ta không nghĩ tới Phương Thu thế nhưng cũng báo danh.

“Anh cũng muốn báo danh sao?”

“Đăng ký cho tôi!” Phương Thu rầu rĩ không vui, quay đầu lại liếc nhìn xung quanh, những người phàm phu tục tử này…nhìn cũng chẳng có gì tốt đẹp, cũng dám tới tham gia đại hội võ lâm hả?

Họ biết cái gì là võ thuật sao.

“Vâng, đại sư huynh!

Phương Thu hừ một tiếng, quay đầu nhìn mấy tên đã báo danh, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Anh ta không có một chút kiêng nể nào, chứ đừng nói đến một chút khách khít “Tất cả các người đều đến vì Quyền phổ đó hả?” Phương Thu liếc nhìn xung quanh, cất cao giọng nói: “Tôi nói cho các người biết, từ bỏ đi!” Giọng nói của anh ta lớn, mười phần trung khí, lập tức thổi vào tai mọi người.

Không ít người đều quay đầu lại, đối với Phương Thu kiêu ngạo như vậy, rất bất mãn.

“Anh là ai? Thật là ngang ngược!”

“Anh nói từ bỏ thì phải từ bỏ hả? Anh nghĩ mình là ai chứ?”

“Haha, lại là một người tuổi còn trẻ, anh sẽ nhanh lĩnh hội được sự lợi hại của tôi thôi” Không ít người hồi đáp lại ngay, căn bản không hề sợ hãi chút nào.

Một số người thậm chí còn đi thẳng đến trước mặt Phương Thu, híp mắt rồi cười nói: “Chàng trai, tôi nhớ kĩ anh rồi, bước lên lôi đài nếu như gặp phải tôi, anh cũng đừng cầu xin tôi tha thứ” Phương Thu liếc nhìn anh ta, không nói gì.

Anh ta càng không hề động thủ, chỉ là mấy con tôm cá nhỏ này, anh ta thật sự không vừa mắt.

Nhưng trong mắt những người khác, Phương Thu chính là đang rất sợ hãi.

Có rất ít người luyện võ thực sự biết sợ. Nếu không có đủ dũng khí thì làm sao có thể luyện võ tốt được?

Mặc dù trong môi trường ngày nay, không cần biết bạn mạnh mẽ như thế nào, nhưng ngoài thể lực, điều cần mạnh mẽ hơn cả chính là tinh thần và bản lĩnh!

Bầu không khí dần dần dâng lên, tất cả mọi người đều háo hức muốn thử sức, xoa tay, liếc mắt nhìn lại, Nam Quyền cùng Bắc Thịnh,Thiếu Lâm Võ Đang…

Cũng giống như giới giang hồ một trăm năm trước, trăm hoa đua nở!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play