“Thôi đi” Cô ta hừ một tiếng dừng lại, mở thực đơn ra chọn vài món mà mình thích ăn rồi gọi phục vụ trực tiếp gọi món.

“Mấy món này, cho anh ấy một phần như vậy nữa, sau đó mang thêm cho tôi hai ly rượu, loại mà tôi hay dùng ấy”

“Vâng thưa cô Amy” Nghe đến đây liền biết cô ta là khách hàng quen.

Lúc Giang Ninh vừa bước vào đây thấy rồi, vị trí của bọn họ không phải trong phòng riêng, mà là ở đại sảnh, thậm chí cách bọn họ không xa có ba bốn bàn khách.

Với thân phận của Amy thì không đến nỗi đến vả phòng riêng cũng không đặt được.

Người phụ nữ này, rõ ràng là đang cố ý.

Thức ăn và rượu rất nhanh đã được mang lên, rất rõ ràng cách đối xử với các khách VỊP với khách thường không giống nhau.

Giang Ninh cúi đầu ăn thức ăn, Amy càng xem càng khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.

Cô ta cảm thấy là Giang Ninh đang cố ý.

Cố ý làm như không nhìn mình, cố ý không để ý đến sức hấp dẫn của mình, loại đàn ông thế này không phải cô ta chưa từng gặp, cuối cùng cũng sẽ hiện nguyên hình thôi!

Nhưng Amy lại phát hiện ra, Giang Ninh từ đầu đến cuối thật sự không thèm nhìn mình, toàn bộ sự chú ý của anh đều ở trên đồ ăn!

Có cần phải quá mức như vậy không.

“Khụ khụ!” Amy ho khan hai tiếng.

Giang Ninh liền ngẩng đầu lên: “Mùi vị không tệ đâu, cô rất biết chọn nhà hàng đấy, nói đi, lần này tìm tôi tới đây là lại có chuyện tốt gì đây?”

“Cô nói xem” Nói xong, Giang Ninh lại cúi xuống tiếp ăn.

Lần trước Amy tự đi tìm hiểu, muốn làm liên lụy đến cả thượng hội Hoa Minh.

Nhà họ Lệ bây giờ đã bị anh đày ra tới vùng Trung Đông rồi, còn của cải cũng phải bán đi để lấy tiền, hầu hết đều được Amy mua với giá thấp, người hưởng lại là Amy, Giang Ninh không thể không biết.

Nhưng anh không nói gì.

“Chỉ là muốn ăn một bữa cùng anh thôi mà thôi, đâu có chuyện gì đâu.” Amy khó chịu đáp lại.

Cô ta thấy Giang Ninh “ừ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục chú tâm vào ăn, rất muốn hất cái ly rượu vang đỏ này vào anh.

Cô ta nghiến răng tức giận, từ đầu đến giờ cô luôn kiềm chế bản thân mình phải nhẫn nại.

Bỗng nhiên, trong khóe mắt của Amy xuất hiện tia gian xảo, cô ta bỏ đôi giày cao gót đang đi, châm chậm dương đôi chân mình ra.

Đôi tất da màu đen chầm chậm tiến đến chân của Giang Ninh, dần dần chạm vào.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, muốn xem biểu cảm trên mặt anh biến đổi ra sao, nhưng lại không thấy một chút thay đổi nào.

Thằng cha này, không ngờ anh ta vẫn chăm chút ăn đến Vậy.

Đây là nơi công cộng.

Xung quanh có không ít người qua lại.

“Cô à” Giang Ninh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Amy, ánh mắt trong như không có chuyện gì xảy ra: “Xin cô hãy tự trọng” Biểu cảm của anh nghiêm túc lạ thường, không nhìn ra được một chút nào gọi là đang giỡn hay tùy tiện cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play