Cô ta hoàn toàn có thể trực tiếp tiếp cận ba anh ta, người kiểm soát của thương hội Hoa Minh.

Nhưng cô ta đã không làm vậy, bởi vì nếu Lệ Chính Thương biết được điều này, ông ta sẽ có phản ứng ngay lập tức, biết răng đó là cái hố mà Amy đã đào, sẽ không dễ dàng bị lừa.

Nhưng Lệ Tuyên Hoành vẫn còn trẻ, anh ta đây sức sống và máu lửa, càng có thể nói rằng anh ta không đủ bình tĩnh.

Ngay cả khi bản thân anh ta chỉ muốn thể hiện bản thân trước mặt Amy, thì khi đó làm sao anh ta có thể nghĩ gì về nguồn gốc của Lâm Thị? Tại sao Amy lại coi trọng như vậy?

Tên ngốc này không muốn nghĩ rằng, ngay cả công chúa của Slanka cũng quan tâm đ ến Lâm Thị, đó không phải chỉ là một công ty bình thường sao?

“Làm thế nào, làm thế nào, mày bây giờ còn hỏi tao làm thế nào? Tao biết quái gì bây giờ phải làm như thế nào!” Lệ Chính Thương trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến hai người.

Một người nói, gi ết chết đứa con trai bất hiếu này, làm việc không tới nơi tới chốn chỉ biết gây rắc rối!

Người kia, được rồi, được rồi!

Nếu không phải chỉ có duy nhất đứa con trai này, Lệ Chính Thương thật sự muốn trực tiếp giết đồ cầm thú chết anh ta, cho dù Giang Ninh muốn tự tay gi ết chết anh ta cũng không thành vấn đề.

Lệ Tuyên Hoành cúi đầu, một câu không nói.

Anh ta lúc này không dám nói cái gì, sợ nói ra, Lệ Chính Thương thương thế không nhịn được, trực tiếp dùng dao quệt vào cổ anh ta.

Mãi một lúc sau, Lệ Chính Thương mới bình tĩnh lại được Dù sao thì gừng càng già càng cay.

Ông ta đoán rằng, nếu Giang Ninh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt thì nhà họ Lệ đã chẳng còn sống được tới ngày nay, song nếu Giang Ninh không có ý ra tay thì nhất định rằng mục tiêu đã không phải là nhà họ Lệ nữa.

Dù sao có mỗi một cái nhà họ Lệ thì làm sao mà lọt vào mắt anh được.

Suy nghĩ hồi lâu, Lệ Chính Thương mới phản ứng lại được, cuối cùng cũng hiểu ra được Giang Ninh muốn làm cái gì.

“Dám làm dám chịu, nếu nhà họ Lệ muốn vượt qua kiếp nạn gian nan này thì phải biết từ bỏ một số thứ” Nghe thế thì Lệ Tuyên Hoành run rẩy cả người.

“Ba ơi…con không muốn chết…ba chỉ có một đứa con này   Lệ Chính Thương trừng mắt nhìn: “Không muốn chết?

Đừng nói là may, tao cũng không sống nổi nữa là!”

“Mày câm miệng cho tao!’ Lệ Tuyên Hoành ngậm miệng không nói lời nào.

Lệ Chính Thương lập tức cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Trình Nhược.

Ông ta biết, hai người Trình Nhược và Bạch Phong nhất định là đã kết bè với nhau, bàn luận xem sẽ làm sao để bòn rút được càng nhiều định mức từ trong tay ông ta.

“Không phải các người đang nhòm ngó đấy à, thế thì cho các người hết!” Điện thoại được kết nối.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi” Thoáng cái giọng nói của Lệ Chính Thương thay đổi hẳn.

Ông ta thở dài một hơi: “Chuyện lần này là vấn đề từ nhà họ Lệ chúng tôi, vì nhà chúng tôi mà đã ảnh hưởng đến cả thương hội Hoa Minh, trách nhiệm là thuộc về tôi”

“Tôi có thể rời khỏi thương hội Hoa Minh, hoàn toàn rời khỏi, phần trăm trên tay cũng có thể chuyển nhượng hoàn toàn cho các người, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, tôi muốn nâng giá lên hai mươi phần trăm!” Đầu điện thoại bên kia dường như không hề có chút do dự nào cả, lập tức đồng ý ngay.

Tăng giá lên hai mươi phần trăm, tính từ phần hoa hồng được chia của nhà họ Lệ thì số tiền tương lai có thể kiếm về được chắc chắn sẽ vượt xa mức hai mươi phần trăm này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play