“Từ hôm nay trở đi, tôi ở ẩn, cho dù là kẻ nào cũng đừng có mà tới làm phiền tôi!” Cho dù có nghẹn chết ông ta cũng sẽ nhẫn nhịn!

Ông ta không lo lắng Giang Ninh có thủ đoạn gì, thứ ông ta lo lăng là chủ thượng ở phía sau sẽ có có thủ đoạn gì để đào hồ giết ông ta!

“Nhưng mà…” Quản gia có chút khó xử, nhưng thấy Bảo Vinh Đông trâm mặt, chỉ đành gật đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi Trong lòng ông ta có vài điều nhưng lại không dám quấy rầu Bảo Vinh Đông, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa, tám người đứng đầu băng đảng đã tới, mặt đỏ tía tai, tức giận đến run người.

Bọn họ tàn nhãn như vậy mà còn có thể chịu đựng được saol “Môn chủ nói thế nào?” Thấy quản gia nhà họ Bảo đi ra, mấy người đứng đầu băng đảng lập tức đi tới.

“Ông chủ nói, các vị về trước đi, trước hết an phận thủ thường, đừng làm những chuyện không cần thiết, thời gian tới ông chủ sẽ ở ẩn, bất luận là ai cũng không được quấy rầy”

“Cái gì cũng không được làm? Con mẹ treo lên đầu người ta đái ỉa trên đấy rồi!”

“Môn chủ? Tôi muốn vào đó tìm ông!

Có vài người tính tình nóng nảy, lập tức nhịn không được.

Đến mức này mà vẫn còn muốn nhẫn nhị; người không?

Thanh Môn bọn họ, sao phải chịu nhục nhã như vậy chứ!

Liệu có còn là “Ông chủ ở ẩn” Quản gia vội nói: “Mong mấy người đứng đầu băng đảng không làm phiền tôi nghĩ ông chủ nhà tôi đã có sắp xếp ca rồi” Ông ta cũng không hiểu sao lần này Bảo Vinh Đông lại có thể nhãn nhịn như vậy.

Đổi lại là trước đây, Bảo Vinh Đông có lẽ đã không màng tất cả để về nước giế t chết Giang Ninh và Lâm Thị rồi.

“Đều có sắp xếp? Sắp xếp cái rắm! Nếu môn chủ không dám thì chúng tôi tự mình làm!”

Bọn họ thực sự chịu đựng không được nữa rồi.

Bị người ta đề lên đầu lên cổ đi tiểu, Bảo Vinh Đông vậy mà còn có thể chịu đựng được, ông ta không xứng làm môn chủ của Thanh môn!

Nếu như lúc này Bảo Vinh Đông đứng ra thì cho dù bọn họ không thể trở về, nhưng ít nhất cũng phải thể hiện thái độ, như vậy bọn họ sẽ không tức giận đến như vậy.

Nhưng kết quả thì sao?

Bảo Vinh Đông vẫn bế quan!

Nhất quyết không gặp bọn họ, cũng không có ý đối phó với Giang Ninh, để mặc Giang Ninh sỉ nhục bọn họ như thế này.

“Đi! Chúng ta đi!”

“Môn chũ đã bế quan vậy thì chúng ta tự mình giải quyết!”

“Thanh môn ta trước tới nay chưa bị người ta sỉ nhục như thế thế này. Phải có người đứng ra!” Sắc mặt mấy vị đường chủ vô cùng âm trầm, không muốn gặp lại Bảo Vinh Đông, lần lượt rời đi.

Quản gia nhìn theo mấy người đó, muốn mở miệng khuyên can nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Ông ta cũng không có tư cách đó, có thể nói được gì cơ chứ?

Nhưng nhìn biểu cảm của mấy người hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm, thậm chí trên mặt thể hiện sự bất mãn đối với Bảo Vinh Đông.

“Chuyện này làm sao mới tốt đây?” Ông ta thở dài một hơi, muốn đi nói với BảoVinh Đông nhưng Bảo Vinh Đông đã vào phòng làm việc của mình, đóng cửa không gặp bất kì ail Sự việc càng ngày càng rắc rối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play