Hiện giờ nhà họ Bảo không chỉ có kẻ thù bên ngoài, mà bên trong cũng rất hỗn loạn.

Trần Hoang Đường vẫn luôn là người mà nhà họ Bảo tin tưởng nhất, giúp nhà họ Bảo làm không ít chuyện, ngay cả Bảo Vinh Đông, có thể lên được chức môn chủ này đều là nhờ Trần Hoang Đường giúp ông ta dẹp bỏ không ít chướng ngại vật.

Nhưng bây giờ, Trần Hoang Đường lại muốn dùng thanh kiếm này để g iết chết Bảo Vinh Đông?

“Sao ông ta lại…”

“Không biết sống chết, thứ lòng tham không đáy” Bảo Vinh Đông liếc mắt nhìn mấy người đứng đầu băng đảng, không nói thêm gì: “Làm tốt chuyện của các người đi, chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi!

Nói rồi, ông ta trực tiếp lên xe, nghênh ngang rời đi.

Mấy người đứng đầu băng đảng đứng trước cửa, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Môn chủ như vậy chẳng phải quá nhẫn tâm vô tình sao?”

“Hừ, nhãn tâm vô tình? Năm đó, vì ngôi vị môn chủ mà ông ta đã giết tới năm sáu người đứng đầu băng đảng…

“Câm miệng! Chẳng lẽ anh cũng muốn chết à?” Giọng nói của mấy người lập tức nhỏ lại.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hành động của Bảo.

Vinh Đông khiến bọn họ nhất thời cảm thấy khó chấp nhận.

Không chỉ cúi đầu với Giang Ninh, tùy ý để Giang Ninh giãm đạp lên thể diện của Thanh Môn, hiện giờ còn ra tay với Trần Hoang Đường, đó chính là người thân cận nhất với nhà họ Bảo suốt hai mươi năm qua!

Theo bọn họ thấy, Bảo Vinh Đông đã thay đổi, nhà họ Bảo cũng thay đổi rồi.

Thanh Môn cũng chỉ là một công cụ của ông ta, một ngày nào đó Thanh môn không còn giá trị nữa, có phải Bảo Vinh Đông cũng sẽ thanh trừ bọn họ hay không?

“0a: Tại một công xưởng tối tăm bị bỏ hoang, Trần Hoang Đường kéo mặt nạ xuống, phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Ông ta thở phì phò đồn dập, con người thâm thúy.

“Thật không ngờ, thực lực của Bào Vinh Đông đã mạnh tới như vậy, ông ta giấu diếm quá kỹ càng” Trần Hoang Đường đã ở nhà họ Bảo nhiều năm, với thân thủ của Bảo Vinh Đông, ông ta vẫn luôn hiểu rõ, nhưng không ngờ, kết quả ông ta lại không hề hiểu rõ Bảo Vinh Đông.

Quyền pháp bá đạo, mạnh mẽ như vậy, e là chỉ có thể là quyền thuật cực đạo trong lời đồn chứ không phải thứ gì khác nữa.

Không ngờ Bảo Vinh Đông lại có sách về quyền thuật, mà ông ta trước nay lại không hề hay biết!

“Ông ta đã đề phòng mình từ lâu rồi” Trần Hoang Đường cười lạnh một tiếng, trong giọng nói đầy vè trào phúng.

Nếu không phải mượn thế lực của Giang Ninh, e là đời này ông ta sẽ chẳng hay biết, chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho kẻ thù của mình suốt đời.

“Khụ khụ khụ…” Ông ta che ngực lại, khóe miệng chảy ra máu tươi, tiếng hít thở cũng trở nên khàn khàn.

Loại quyền thuật này thật sự là quá mạnh!

Cuốn sách về quyền thuật đó, không ngờ có thể đánh vào cơ thể mình, nếu không phải ông ta lui lại nhanh chóng, e là nội tạng đã bị tổn thương nghiêm trọng, không chết thì cũng thành tàn phế.

“Chẳng trách, nhiều người muốn tìm sách về quyền thuật như vậy, quả nhiên… quả nhiên đáng sợi” Trần Hoang Đường biết quyền thuật của Giang Ninh cũng như vậy, thậm chí so với Bảo Vinh Đông còn đáng sợ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play