Cao Á Lệ làm việc rất nhanh, dựa vào địa vị hiện tại của cô ta ở Thịnh Hải, muốn mua lại trang trại này không phải là chuyện gì khó khăn cả, huống hồ, tiền dùng để mua trang trại này là của Giang Ninh, cho nên cô ta không cần phải khách sáo Tin tức trang trại của Thanh Môn đã bị Lâm Thị mua mất, lại còn bị cải tạo thành trang trại chăn nuôi chỉ trong một thời gian ngắn đã được truyền ra ngoài.

Hơn nữa, Lâm Thị đã mời mấy người chuyên về chăn nuôi tới tiến hành đo đạc thực địa và điều tra, càng khiến cho mọi người không chút do dự nào mà tin tưởng vào độ chính xác của tin tức này.

Đặc biệt là ở nước ngoài, những người luôn quan tâm tới trang trại của Thanh Môn tất cả đều sững sờ.

Bảo Vinh Đông người vừa bước vào tổng bộ của Thanh Môn ở nước ngoài sau khi nghe thấy tin tức này thì liền ngây ra như phỗng, thật sự không dám tin, Giang Ninh sẽ làm ra loại chuyện điên cưồng như vậy!

“Cậu ta chán sống rồi!” Giây phút đó khuôn mặt của Bảo Vinh Đông liền trở nên vô cùng dữ tợn giống như lệ quỷ vậy!

Hai môn chủ và hai mươi đường chủ của Thanh Môn, tất cả đều đang vô cùng giận dữ, không cần Bảo Vinh Đông phải mở lời, tất cả đều đã tập hợp đông đủ ở tổng bộ Thanh Môn ở nước ngoài.

“Rầm” Chén trà trước mặt bị Bảo Vinh Đông ném vỡ tan tành, đôi mắt đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy!

“Vê nước! Bắt buộc phải quay về! Phải tìm mọi cách để quay về bằng được!” Ông ta nổi trận lôi đình nói: “Không gi ết chết Giang Ninh, thì tôn nghiêm của Thanh Môn chúng ta còn có thể để ở đâu chứ? Không tiêu diệt Lâm thị, thì mặt mũi của Thanh Môn chúng ta để ở đâu?” Ông ta giống như con sư tử đang lên cơn điên vậy, mất đi sự trầm ổn và bình tĩnh của trước đây.

Cho dù có là con trai ruột của ông ta đi chăng nữa, cũng bị dọa tới mức ngẩn người, Bảo Vinh Đông chưa bao giờ tức giận tới mức như vậy cả.

Giờ đây mặt ông ta đỏ lên, lửa giận ngút trời, giống như bị người khác hung hăng mà rút mất gan bàn tay vậy!

Không chỉ mỗi ông ta, mà trên dưới Thanh Môn tất cả đều rơi vào trạng thái phát điên, tín ngưỡng của bọn họ, nơi mà bọn họ ngày đêm nhung nhớ, nơi có ý nghĩa đặc biệt nhất đối với bọn họ giờ đây lại bị người ta biến thành trang trại chăn nuôi!

Ý của Giang Ninh ở đây là người của Thanh Môn đều là một đám súc sinh hết sao?

Thanh Môn bọn họ chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, cho dù là họ ra nước ngoài vào năm đó!

Ai mà không biết, Thanh Môn bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Chỗ cũ đã được đặt ở Thịnh Hải nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều người có quyền có thế cũng đều không dám động vào.

Giang Ninh cũng gan lắm đó!

“Không giết Giang Ninh, thê không làm người!”

“Không tiêu diệt Lâm Thị thì uy nghiêm của Thanh Môn chúng ta để đâu?” Mấy vị đường chủ hét lên đầy lạnh lùng.

Bọn họ căn bản không hề quan tâm đ ến Giang Ninh nhỏ bé kia, càng không quan tâm đ ến Lâm Thị không quan trọng đó. Một công ty nhỏ bé diễu võ dương oai ở trong nước thì cũng thôi đi, lại còn dám động chạm đến Thanh Môn bọn họ.

Thật sự là sỉ nhục và xúc phạm Thanh Môn bọn họ mài!

“Môn chủ, giết tên Giang Ninh kia đi! Sảnh Hổ ta sẽ giết hắn!”

“Từ lúc nào thì đến lượt Sảnh Hổ người chứ? Loại tặc tử này chỉ cần Sảnh Rắn ta thôi cũng đủ để lấy mạng hắn rồi!”

“Chỉ là một thằng ranh con nhỏ chẳng quan trọng gì thôi mà, chẳng đến mấy chiêu đâu nên cứ để Sảnh Khiỉ ta là được!” Mấy người tranh cãi qua lại, ai cũng đều muốn tự tay giế t chết Giang Ninh.

“Được rồi!” Bảo Vinh Đông đập bàn một cái rồi liếc nhìn xung quanh.

“Mấy người cho rằng tên Giang Ninh này dễ đối phó như vậy à?” Giọng nói của ông ta tựa như tiếng sầm rền vang vậy: “Mấy người cho rằng, người đứng sau Giang Ninh đơn giản vậy à”

“Giết hắn không khó, nhưng còn người sau lưng hắn thì sao?” Giọng nói của Bảo Vinh Đông đỉnh tai nhức óc khiến cho 12 vị đường chủ phải ngậm mồm lại không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play