“Giang Ninh, nó…” Tiết Ninh nhìn Giang Đạo Nhiên, nói “Nó là một đứa trẻ rất tốt, chỉ là trước đây chịu quá nhiều khổ cực thôi”

“Cô là người cho nó một mái nhà, đáng để nó cảm kích, cũng đáng để nó tốt với cô” Trên gương mặt của Lâm Vũ Chân hiện lên vẻ hạnh phúc.

Cô rất thỏa mãn, cũng rất cảm động.

“Trước đây đều là tại chúng tôi đã không thu xếp cho tốt, hoặc là chúng tôi có thể làm tốt hơn nữa để cho nó chịu ít cực khổ hơn, ít chịu thiệt thòi hơn” Tiết Ninh than thở: “Bây giờ chúng tôi có muốn bù đắp cũng không biết làm thế nào, Giang Ninh có chịu cho chúng tôi cơ hội hay không” Lâm Vũ Chân nhìn Tiết Ninh, nhìn gương mặt Giang Đạo Nhiên có vẻ như không còn cách nào cả.

“Hai người muốn con khuyên bảo Giang Ninh đúng không?”

Cô là một người con gái thông minh, sao có thể không hiểu ý của Tiết Ninh bọn họ được.

Giang Ninh rất chịu nghe lời của mình nói, nếu như mình mở miệng, muốn anh ấy tha thứ cho Giang Đạo Nhiên, muốn anh ấy nhận lại nhà họ Giang, Giang Ninh có lẽ cũng sẽ nghen theo lời mà làm.

“Không” Giang Đạo Nhiên lập tức lắc đầu.

“Vũ Chân, chúng tôi không muốn làm cô khó xử, càng không muốn cô và Giang Ninh vì cái thằng già như tôi mà không được vui vẻ gì” Ông ta cười, “Hôm nay mời cô đến đây chỉ đơn thuần là muốn gặp cô mà thôi, cũng là nên gặp cô. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Giang Ninh, để trái tim nó cũng có nơi để gửi gắm và nghỉ ngơi”

“Đương nhiên, tôi cũng nói thật là hôm nay tôi cũng rất kỳ vọng là có thể nhìn thấy nó cũng đến đây cùng với cô” Nói xong, Giang Đạo Nhiên lại lắc đầu, nở một nụ cười buồn bã, cảm thấy đây vốn dĩ là ước ao quá lớn.

“Là tôi đã thiếu hụt nó quá nhiều” Giang Đạo Nhiên thở dài, “Là một người bố nhưng lại không làm tròn trách nhiệm, vậy thì có làm thế nào cũng không thể bù đắp được”

“Giang Ninh có lẽ cũng không oán trách gì bác đâu, bác Ninh” Năm đó Giang Đạo Nhiên cũng là không còn cách nào khác, kẻ địch mạnh đã đến tận cửa, ông ta không làm như vậy, nhà họ Giang không còn thì Giang Ninh cũng sẽ chết chắc!

Lâm Vũ Chân do dự một lúc.

“Con quay về sẽ nói chuyện với anh ấy xem sao, anh ấy sẽ có quyết định như thế nào thì con không biết, nhưng không cần biết anh ấy đưa ra quyết định gì thì con cũng sẽ ủng hộ anh ấy” Cô không thể nào miễn cưỡng cầu xin Giang Ninh đi làm điều mà Giang Ninh không hề muốn làm.

“Giang Ninh hôm nay đến đây thì tốt, tôi làm rất nhiều món mà nó thích ăn” Tiết Ninh nhìn cả bàn đồ ăn, những món ăn này đều là lần trước khi Giang Đạo Nhiên đi Đông Hải, hỏi từ Tô Mai mới biết, rồi ngấm ngầm ghi nhớ trong lòng.

“Binhl”

“Binhl” Âm thanh vừa dứt, hai bóng người bay thẳng qua bờ tường rơi ra ngoài, đạp thẳng xuống đất, lập tức không còn động đậy gì nữa.

Từ đầu đến cuối đều không hề phát ra tiếng kêu gào thảm thiết nào.

Giang Hải và anh Cẩu hai người lập tức vểnh tai lên nghe, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Đại cai” Anh Cẩu đột nhiên hét lên một tiếng, ngoài cổng lớn, Giang Ninh sải chân bước vào, trên tay vẫn còn xách một người, cứ như là xách một con chó chết vậy.

Anh tiện tay ném thẳng xuống dưới chân Giang Hải.

“Người đều mò đến trước cổng lớn nhà họ Giang rồi, lại còn hy vọng hai người lớn tuổi như thế làm thứ việc nặng nhọc như thế này à?”

Giang Hải thở hổn hển, đứng thẳng người lên, không dám phản bác lấy một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play