“Đừng gấp!

” Châu Hoa an ủi, ánh mắt nhìn Giang Ninh đã mang sát khí nồng đậm.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Giang Ninh có thể biết nơi mình giấu phụ nữ, còn có thể lặng lẽ để một viên đạn lên bệ cửasổ trong phòng ngủ, điều này đủ nói rõ;hôm nay Giang Ninh đhn là có sự nảm bắt chắc chẩn. ƒ “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Châu Hoa lạnh lẽo nói.

“Tao nói rồi, bàn chuyện làm ăn, hợp đồng ở dưới đất, tự nhặt lên ký xong là tao đi” Giang Ninh nhìn đồng hồ, “Thời gian của tao không nhiều, còn ba phút” “Mày cũng vậy” Châu Hoa hít sâu một hơi, biết ý của Giang Ninh nói là dì.

Nếu hắn không kí, vậy người phụ nữ và con của mình nhất định sẽ mất mạng!

Ba phút!

Hắn chỉ có ba phút!

“Mày đủ ác!

” Giang Ninh không quan tâm, chỉ nhàn nhạt cười: “Còn hai phút” Nói xong, hắn đứng dậy: “Gần đây tín hiệu không tốt, gọi điện thường xuyên không kết nối được, có thể phải ra ngoài mới có thể gọi được” Châu Hoa cắn răng, hận không thể giết chết Giang Ninh ngay!

Nhưng hắn không dám, bây giờ càng không có cơ hội!

Hai phút!

Còn chưa tới hai phút nữa!

Hắn làm gì còn dám do dự, lập tức nhặt hợp đồng dưới đất, nhìn cũng không nhìn mà lật thắng trang cuối ra, ký tên và in dấu vân tay lên.

Tiếp đó ném hợp đồng lên bàn.

“Bây giờ mày hài lòng rồi chứ” Hoàng Ngọc Minh đi sang kiểm tra một lượt, xác nhận không vấn đề gì bèn gật đầu.

“Có thể coi là hài lòng” Giang Ninh nói xong bèn quay người bỏ đi, không hề có ý lằng nhẳng.

Mấy người Hoàng Ngọc Minh và anh Cẩu cũng lập tức đi theo.

Châu Hoa lạnh lùng nhìn bóng lưng của Giang Ninh, sát khí vô tận, Giang Ninh đã đắc tội hắn rồi, món nợ này sớm muộn phải tính sổ, không giết chết Giang Ninh thì Châu Hoa hắn đừng lăn lộn trong giới này nữa!

“Châu Hoa…”

“Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu” Trong điện thoại, vẫn là giọng căng thẳng của người phụ nữ, “Đó không phải máu” “Em nói cái gì?”

“Là… là tương cà chua, dọa em sợ chết được” Giọng của người phụ nữ vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Đừng lo, có thể trò đùa ác ý của người khác, con thế nào rồi? Không sao thì tốt” Châu Hoa không dám lơ là, hôm nay hắn có thể coi là thua rồi, mất mặt quá rồi.

Ở địa bàn của mình mà bị Giang Ninh ép ký hợp đồng, hai tay dâng toàn bộ sản nghiệp của Lâm thị cũ vừa cướp đoạt đến tay ra, số tiền thành giao chỉ có một đồng!

Đây rõ ràng là cướp giật!

Hắn còn không chút tức giận, Giang Ninh nắm được điểm yếu của hắn khiến hắn căn bản không thể từ chối.

Cúp máy, sắc mặt Châu Hoa hoàn toàn sa sầm.

“Giang Ninh!

” Hắn cười lạnh, “Ông nhất định sẽ giết chết mày, giết chết cả nhà mày!

” Châu Hoa cũng tính là cẩn trọng, không động thủ ngay mà gọi điện cho bên phương Bắc trước, hỏi phương Bắc: Giang gia đó có phải có người tên Giang Ninh không, lúc nghe được đáp án phủ định, sát khí trên mặt Châu Hoa không áp chế được nữa.

Món nợ này, thậm chí đến một đêm hắn cũng không muốn đợi!

Từ khi rời thành phố Lâm Hải, trên mặt Giang Ninh không hề có một chút vui vẻ nào.

Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn, đối với hắn mà nói căn bản không tính là cái gì.

“Đại ca, nghe nói sau lưng Châu Hoa này có người, còn là bên phương Bắc, đến vị bên tỉnh thành chiếm giữ tỉnh Thiên Hải hai mươi mấy năm cũng không dám động vào hắn” Đây là tin mà Hoàng Ngọc Minh biết được, tất nhiên phải nói cho Giang Ninh nghe.

Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Phương Bắc đúng không?”

“Vừa hay, tôi cũng muốn đào góc tường của phương Bắc bên đó” Nghe lời này, yết hầu Hoàng Ngọc Minh chuyển động.

Chỉ nghe câu này cũng có thể dọa anh chết đi một nửa!

Đại ca có thể suy nghĩ cho khả năng chịu đựng tâm lý của em trai nhỏ được không.

“Châu Hoa này có thể sẽ giết đến thành phố Đông Hải, chúng ta có cần chuẩn bị trước không?”

Hoàng Ngọc Minh không dám dây dưa về câu hỏi vừa nấy, anh sợ tối không ngủ được.

“Còn đợi hắn đến Đông Hải à?”

Giang Ninh nhìn Hoàng Ngọc Minh một cái, nhìn đến mức Hoàng Ngọc Minh đỏ mặt, lập tức hiểu ra.

“Vậy A Cẩu lái xe đưa đại ca về là được rồi” “Đại ca, em muốn ở lại!

” Anh Cẩu vội nói, loại chuyện này, hắn không muốn bỏ lỡ dù chỉ một lần.

Mỗi lần chiến đấu, hắn càng máu huyết sôi sục, càng có thể lĩnh hội được sự tiến bộ của bản thân, tiến bộ trong lúc chiến đấu là con đường của bọn họ, Giang Ninh đã giúp họ tìm được rồi!

Càng chiến đấu họ càng có thể cảm nhận được bản thân còn chưa đủ mạnh, mà càng như vậy họ càng khát khao chiến đấu!

“Tôi tự lái xe về, thuận tiện mua chút quà cho Vũ Chân” Dường như Giang Ninh hoàn toàn không coi chuyện của Châu Hoa ra gì, “Nghe nói, hoa hồng của Lâm Hải rất nổi tiếng, Vũ Chân nhất định sẽ thích”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play