Ngay cả khi Phương Mật chết cũng không ngờ được, Nam Bá Thiên sẽ kiếm một người thay thế.

Trong nhiều năm như vậy, anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

“Tha cho mày?”

Nam Bá Thiên cúi đầu nhìn Phương Mật, giọng điệu sắc bén, hừ lên một tiếng: “Khi mày giết người thay thế của tao, có từng nghĩ qua buông tha cho tao không?”

Cả người Phương Mật run lên, không dám lên tiếng.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ buông tha cho Nam Bá Thiên, để sinh tồn trong cái thế giới này thì nhất định phải tàn nhẫn, bạn cho người ta cơ hội, nhưng người khác sẽ không cho bạn cơ hội đâu!

Phương Mật nghẹn ngào, muốn giải thích điều gì đó nhưng bây giờ lại không thể giải thích bất cứ thứ gì cả.

Khi anh ta một chân dẫm chết người thay thế của Nam Bá Thiên thì đã biết rằng, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết!

Anh ta còn có thể nói gì sao?

Nam Bá Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Mật, khiến cho Phương Mật sợ hãi đến mức cả người run lên!

Anh ta cảm thấy bản thân rốt cuộc vẫn chỉ là một con kiến, là một con chó bên cạnh Nam Bá Thiên, lúc này đang quỳ ở đây, thậm chí không có chút dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Nam Bá Thiên.

“Thứ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.”

Nam Bá Thiên nói.

Ông ta quay đầu lại, nhìn xung quanh: “Đi ra đây hết đi” Vừa mới dứt lời, một vài bóng người chậm rãi bước ra.

Phương Mật ngẩng đầu lên nhìn, thấy có vài người mặc áo dài và đeo mặt nạ đang bước ra.

Khí chất trên người họ vô cùng mạnh!

Phương Mật chỉ liếc nhìn họ một cái thôi, lập tức cảm thấy toàn thân mình run rẩy đến mức không thể kiểm soát được!

Những gã này thực sự là ai thế?

“Chỉ với sức mạnh như vậy mà muốn giết Giang Ninh?”

Một trong số họ, liếc nhìn Phương Mật với vẻ khinh thường: “Không tự lượng sức mình!”

Họ không quan tâm đ ến Giang Ninh, nhưng cũng không xem thường giống như Phương Mật vậy.

Một Giang Ninh có thể khuấy động tình hình ở miền Bắc, có thể tiêu diệt nhiều dòng dõi danh giá quyền thế, là có thể dễ dàng đối phó như vậy sao?

Thực sự là một trò đùa!

Phương Mật nghẹn ngào nơi cổ họng, ừng ực vang lên, cố gắng nuốt nước bọt.

Những tên này… rốt cuộc là thánh thân phương nào vậy!

Nam Bá Thiên nhìn những người này rồi bình thản nói: “Cái mạng của anh ta, tạm thời vẫn còn hữu ích, Giang Ninh hiện giờ đang ở đảo Càn Khôn, cậu ấy không biết gì, có lế, có thể giúp được các người.”

Những người này không lên tiếng.

“Nhưng mà, tôi có thể nhận được gì?”

Trên khuôn mặt của Nam Bá Thiên không có chút tham lam nào, nhưng giọng điệu của ông ta, lại khiến cho Phương Mật cảm thấy, ông ta tham lam biết nhường nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play