Nhưng Phương Mật sắp xếp một chiếc du thuyền riêng đưa mấy người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi vào.

Trong một thời gian ngắn, đảo Càn Khôn này cũng chỉ tiếp đãi đám Giang Ninh bọn họ, những người còn lại, đều không cho phép tới gần đảo Càn Khôn nửa bước.

Tô Vân có chút hưng phấn.

Đây là bao hết sao!

Người ta bao cái rạp chiếu phim đã có thể lên trang nhất báo, bây giờ Giang Ninh bao toàn bộ đảo, toàn bộ điểm du lịch, đây là cần bao nhiêu tiền chứ?

“Tôi cũng hi vọng sau này người đàn ông của tôi có thể vì tôi mà bao nguyên một hòn đảo như thế, có bao nhiên lãng mạn chứi”

“Đưa em đi ăn tiệc đứng một tháng anh thấy còn hợp lý hơn” Giang Ninh nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói.

Anh đưa đám người lên du thuyền, hướng thẳng đến đảo Càn Khôn.

Xa xa, nhìn thấy đoàn người chạy đến hướng đảo Càn Khôn, trong mắt Phương Mật lộ ra một vòng hung ác và lạnh lão!

“Đúng là không có gì thú vị, tôi cũng muốn cái đảo Càn Khôn này, cũng không ai cho tôi Phương Mật cười lạnh một tiếng, “Kể cả anh có lợi hại hơn nữa cũng đừng mong có thể ra khỏi đảo Càn Khôn nửa đời sau…

Nhìn chiếc du thuyền biến mất khỏi tầm mắt, Phương Mật cười nham hiểm, sau đó xoay người rời đi.

Anh ta đã sắp xếp rất hoàn hảo.

Bây giờ Đảo Càn Khôn đã phong bế, không cho bất cứ ai lên nữa. Dù mấy người Giang Ninh chết ở đó cũng k ai phát hiện ra.

Nhóm người Giang Ninh nghĩ rằng đảo Càn Khôn này tượng trưng cho sự lãng mạn và vĩnh hằng đúng không?

Trên thực tế cũng đâu sai, chỉ cần cùng nhau chết đi, vậy thật sự sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Phương Mật ngồi trên chiếc xe thể thao của mình, lao thẳng tới cổng phía nam của biệt thự.

Giang Ninh không còn mạng để quay về, vòng tròn ngầm ở Nam Đảo nên được dọn dẹp sạch sẽ. Thậm chí ngành du lịch sản xuất ở Nam Đảo cũng phải khôi phục hình thức trước đây.

Không có kẻ xen vào việc người khác như Giang Ninh, Nam Đảo trước kia như thế nào, hiện tại sẽ như thế ấy.

Tuy nhiên điểm khác biệt chính là, người có thể hưởng thụ tất cả không phải là Nam Bá Thiên mà là Phương Mật anh ta!

“Đã sắp xếp xong hết chưa?”

Phương Mật vừa lái xe vừa gọi điện thoại: “Không được nhẹ tay, chỉ cần nhốt bọn họ trên đảo Càn Khôn. Chôn ở đâu cũng được, miễn sao bọn họ chết thì thôi” Anh ta cười lạnh: “Tôi và anh em ở biệt thự cửa nam chờ cậu trở về, để ăn mừng công việc của cậu.”

Nói xong, Phương Mật cúp điện thoại.

Sau khi xác định bên đảo Càn Khôn đã bố trí xong, không hề có sơ sót gì, tảng đá trong lòng anh ta mới thả lỏng.

Một khi Giang Ninh chết, mọi việc sẽ dễ giải quyết.

Vòng tròn ngầm ở Nam Đảo cuối cùng cùng rơi vào tay anh ta!

Phương Mật bí mật lái xe chạy thẳng một mạch đến cửa biệt thự Nam Môn.

“Hửm?”

Người làm nhiệm vụ đứng canh gác hai bên cửa sắt biến đâu mất rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play