Giống như xách một con gà nhỏ, để cho người đó tùy ý giấy dụa, nhưng không thể thoát khỏi một chút nào.

“Bảo đại ca của mày là, thứ gì mà cũng dám đưa đứa em trai chó chết đến?”

Anh Cẩu chế giễu: “Các người đúng là thắp đèn trong nhà vệ sinh để tìm cứt mà!”

Anh ta không có chút lễ phép nào, thẳng tay tát người đàn ông, răng rơi đầy, bị vứt trên đường, như một con chó.

“Ạ” Tiếng hét thảm thiết, nhưng anh Cẩu vẫn không thương xót.

Những người như vậy lần lượt đến tìm phiền phức, nếu không phải tuần trăng mật của Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, bọn họ không muốn phá hủy tâm trạng, anh Cẩu chắc đã bẻ gãy cổ rồi.

Trên đường, người đàn ông gào thét trên mặt đất, dùng tay đập mạnh xuống đất, miệng đầy máu, không còn sức lực để hét lên.

Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Mật để nói tình hình.

Ở bên kia, Phương Mật đã đợi cuộc gọi và đã đợi một lúc rồi.

Nhìn thấy dãy số, anhta liền kết nối, dường như anh ta đã sẵn sàng cảm xúc từ lâu, nhưng vừa nghe câu đầu tiên đã tức giận hét lên: “Anh ta thật quá kiêu ngạo!

Những người ngồi xung quanh đều là thân tín của anh ta, Phương Mật thấy vậy tức giận quay đầu lại nhìn từng người một.

“Khinh người quá đáng, cho là chúng ta dễ bắt nạt sao?”

Sự tức giận trên khuôn mặt của Phương Mật dường như không giống giả vờ chút nào, và vẻ mặt đen tối của anh ta như muốn ăn thịt người.

“Bốp!”

Anh ta nói xong liền dập máy? Trực tiếp đứng lên.

Khuôn mặt của những người khác lần lượt thay đổi.

Chuyện này thật nghiêm trọng.

“A Tam, bị phế đi” Phương Mật ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt ủ rũ: “Tôi nhờ anh mời Giang Ninh kia, nguyện ý lui một bước, cùng anh ta bắt tay làm hòa, nhưng anh ta… chẳng những không vui vẻ mà còn phế đi A Tam!”

“Anh ta quá hung hăng! Anh ta không để ai vào mắt cả!”

Nghe đến đây, sắc mặt mọi người chợt trầm xuống.

“Người này không yếu, hiện tại tôi không muốn gây thù chuốc oán, nhưng cũng không muốn an hem của tôi, bị sỉ nhục như thế này!”

Phương Mật tức giận hét lên: “Anh ta thật sự cho rằng anh em Phương Mật của tôi dễ bắt nạt như vậy sao?”

“Quá hung hãn!”

“Thật là một kẻ kiêu ngạo! Ngay cả anh em chúng ta cũng dám làm thế?”

“Muốn chết!”

Một số người không thể kiềm chế đươc, giận dữ hét lên.

Bọn họ biết Phương Mật muốn có địa vị cao, không dám quá phô trương gây thù chuốc oán với chính mình, nhưng cũng sẽ không để người khác ức hiếp chính mình.

Đầu tiên Khôi Hùng bị phế, và bây giờ A Tam cũng thế.

Đám người kia thực sự cho là bọn họ không tức giân?

“Anh Phương, chịu không nổi, tên nhóc này quá kiêu ngạo, nếu không trấn áp thì còn uy vọng gì?”

“Đúng vậy, ngay cả người của chúng ta cũng dám đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play