Ở trên đời này, liệu còn có người nào càng không dễ trêu chọc vào hơn Giang Ninh sao?

Khi nhìn vào cặp đôi ở trước mắt, Phương Sở liền cảm thấy sửng sốt, anh ta rất muốn hỏi một câu răng hai người này chính là đôi thần tiên yêu nhau mà người ta thường nói sao?

Một người cực kỳ tự tin mạnh mẽ, một người vô cùng dịu dàng và đáng tin cậy, anh ta cảm thấy tôn kính đến mờ mắt.

Thế nhưng tên Nam Bá Thiên kia thật sự không phải là một người tâm thường, nhiều năm như vậy, đã có biết bao.

nhiêu người ở Nam Đảo muốn lật đổ ông ta nhưng mà chưa từng có người nào thành công cả Thậm chí còn có lời đồn rằng có một dòng họ lớn ở phía Bắc đến đây muốn hợp tác với Nam Bá Thiên, kết quả bị Nam Bá Thiên đánh gãy chân rồi trực tiếp ném xuống biển cho có ăn!

Ông ta cũng đã trở nên nổi tiếng vì sự kiêu căng và ngang ngược của ông ta.

“Tổng giám đốc Lâm…..

Cổ họng của Phương Sở chuyển động, muốn khuyên thêm một câu nữa.

“Anh làm tốt việc của chính mình là được” Lâm Vũ Chân nói thẳng, cô cũng lười nói những lời lảm nhảm với anh ta.

Giang Ninh nói là không có vấn đề gì, vậy thì chắc chắn không sao cả.

Phương Sở gật đầu, không nói thêm một lời nào nữa, cho dù trong lòng của anh ta vẫn cảm thấy lo lắng cho hai người Giang Ninh bọn họ như cũ.

Anh ta làm theo lời dặn dò của Lâm Vũ Chân mà ngay lập tức đi chuẩn bị cho việc bàn giao công ty.

Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đi ra khỏi công ty, ở trước cửa, Sở Môn đã đứng đợi ở nơi đó rất lâu.

“Ngài Giang!”

Khi nhìn thấy Giang Ninh, Sở Môn liền vội vàng bước tới rồi ngượng ngùng mỉm cười nói: “Tôi đã làm theo lời dặn dò của ngài Giang, đã đóng cửa những khách sạn “đen” kia rồi, tiếp theo đây phải làm như thế nào tôi đều nghe theo lời của ngài Giang!”

Giang Ninh nhìn vào anh ta một cái.

“Đi bản bạc với cấp trên của anh đi, nên làm như thế nào, chẳng lẽ nhiều năm như vậy rồi mà trong lòng các anh đều không hề tính toán đến vấn đề này à?”

Sở Môn sửng sốt, liền ngượng ngùng cười cười, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Hãy nhớ lấy, các anh ngồi ở vị trí này thì phải làm những việc mà vị trí này nên làm, nếu không thì hãy tự mình rút lui đi, đừng để cho tôi phải ra tay!”

Nói xong, Giang Ninh liền trực tiếp đưa Lâm Vũ Chân rời khỏi.

Cùng lúc đó ở trong khách sạn.

Tô Vân nằm ở trên giường mà thở ra một hơi dài.

“Sau này không thể ăn no như vậy vào buổi trưa nữa, không tốt đối với dạ dày đâu” Cô ấy đã nói câu này với bản thân mình ít nhất hơn ba trăm lần, thế nhưng từ trước đến giờ vẫn còn lần sau.

Cô ấy xoa xoa bụng, cảm thấy bản thân đã tiêu hóa gần hết rồi liền ngồi dậy ở trên giường, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Vũ Chân hỏi xem bọn họ đã đi đến nơi nào chơi rồi.

Thế nhưng cô ấy vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nhấn số, cánh cửa của căn phòng đột nhiên bị người khác đá mở raI “Rầm!”

Cánh cửa ngay lập tức bị mở ra, Tô Vân bị dọa sợ không khỏi hét lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play