Phương Sở vừa nghe thấy liền cảm thấy lo lắng liền vội vàng nói: “Xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi…… tôi chắc chăn sẽ làm cho tốt! Chắc chắn sẽ làm tốt mài” Giang Ninh hừ một tiếng, không hề nói một lời nào.

Phương Sở chỉ có thể ngượng ngùng mỉm cười rồi không dám nói thêm điều gì nữa, bầu không khí ngay lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Lâm Vũ Chân xem được một lúc lâu, đôi mày càng ngày càng cau chặt lại, thậm chí ở trong đôi mắt còn hiện lên vài nét tức giận.

“Bộp!”

Một lúc lâu sau, cô đập bản báo cáo ở trong tay xuống bàn một phát, cảm thấy cực kỳ tức giận mà nhìn vào Phương Sở.

“Tổng giám đốc Lâm…..

Phương Sở cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

“Quản lý Phương, tôi muốn hỏi anh một chút, trong tất cả các bản báo cáo tài vụ đều có một khoản tiền dự phòng, số tiền kia cực kỳ lớn, thậm chí có thể còn chiếm hơn một nửa doanh thu của tháng hiện tại, anh dùng số tiền dự phòng này để đi làm chuyện gì vậy?”

Lâm Vũ Chân làm sao có thể không tức giận được chứ?

Số tiền dự phòng này chính là vấn đề lớn nhất khiến cho công ty thua lỗ!

Mỗi một người đều bỏ ra một khoảng tiền và chỉ ghi chú lại là tiền dự phòng, căn bản không hề nói rõ ràng là cụ thể dùng vào nơi nào.

Chỉ riêng số tiên dự phòng này đã chiếm mất một nửa giá thành, lại cộng thêm tiền thuê công ty, tiền điện nước, lương nhân viên, công ty này còn có thể kiếm được tiền lãi mới là lạ đấy.

Khi nghe thấy giọng điệu chất vấn của Lâm Vũ Chân, Phương Sở ngay lập tức đứng dậy và liên tục giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lâm! Không phải tôi! Không phải là do tôi lấy! Tôi không hề dùng tiền của công ty!”

Tự ý sử dụng công quỹ chính là vi phạm công chức!

Phương Sở không hề muốn đi ăn cơm tù đâu!

Anh ta vội vàng giải thích, sợ rằng Lâm Vũ Chân sẽ trực tiếp tin rằng bản thân anh ta đã chiếm lấy và sử dụng số tiền này, vậy thì anh ta thật sự tiêu đời rồi.

“Vậy số tiền này, đã đi đâu rồi?”

Giang Ninh nói: “Quản lý Phương, anh nên hiểu rõ rằng chúng tôi đến để tiếp nhận công ty này thì sẽ không tiếp nhận một cách mơ hồ được, tôi sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề”

“Dĩ nhiên, chắc chắn tôi cũng sẽ giải quyết những người có vấn Vẻ mặt của Phương Sở trở nên tái nhợt.

“Là….. Là đã đưa cho Nam Bá Thiên.”

Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng nói: “Nếu như không đưa cho ông ta số tiền này, công ty sẽ không thể mở được”

“Nam Bá Thiên?”

Lâm Vũ Chân và Giang Ninh cùng lúc cau mày lại.

“Không có người nào biết được tên thật của ông ta, chỉ biết rằng khi ngành du lịch ở Nam Đảo này vừa mới phát triển thì ông ta đã đến rồi, lăn lộn đến ngày hôm nay, được gọi là Nam Thiên Nhất Bá, những người trong ngành du lịch đều nghe theo lời của ông ta, cho dù…..”

“Cho dù là Sở Môn, cũng không dám trêu chọc vào nhân viên quản lý này”

“Tên Nam Bá Thiên này vô cùng ác độc, những người đụng chạm đến ông ta đều không có kết cục tốt, chúng tôi cũng không dám đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play