Mì làm bằng nguyên liệu gì mà lại đắt như vậy chứ.

Không phải bọn họ chưa từng ăn đồ buffet cũng không phải chưa từng ăn đồ nào đắt như vậy, vài người tuy rằng vẫn muốn ăn nhưng đã lắc đầu và trực tiếp rời đi, trong lòng không khỏi thấy châm biếm.

“Chín trăm nghìn sao? Đắt như vậy, tự nghĩ bản thân là đầu bếp nhà hàng năm sao sao?”

“Đắt quá rồi, tên này thét giá như vậy thì còn ai thèm quan tâm đ ến nữa chứ?”

“Đây là loại mì gì vậy, mì làm bằng vàng hay sao? Không ăn thì không ăn” Người phục vụ nghe những vị khách phàn nàn như vậy nhưng mặt vẫn không có chút cảm xúc gì, “Số lượng mì mỗi ngày đều có giới hạn, ai đến trước thì được còn đến muộn sẽ không có.”

Anh ta nói như vậy nên không có mấy người vào gọi món.

Đang đùa gì vậy, mọi người đâu phải kẻ ngốc, cho dù họ có tiền thì cũng sẽ không giết lợn một cách vô ích, giá cả như vậy rõ ràng là không hợp lí.

“Thôi bỏ đi, đợi đến khách sạn rồi ăn cũng được, chẳng lẽ đồ ăn ở trong khách sạn lại không ngon bằng ở đây sao?”

“Đi vệ sinh rồi lên xe về khách sạn sớm thôi”

“Đi thôi, không ăn mì này nữa” Tô Vân nhìn những du khách bỏ đi nên cô ta cũng cất ví đi.

Cô ta tiết kiệm được một ít tiền cũng không dễ dàng gì, tô mì này sẽ tiêu tốn tiền của một tuần tiền sinh hoạt vậy nên cô †a không đành lòng, có đánh chết cô ta cũng không bỏ ra.

“Đắt như vậy! Sao anh không đi cướp luôn đi?”

Cô ta có chút bất mãn liền lẩm bẩm, “Làm ăn gian dối Nói xong cô ta xoay người rời đi và cũng định giống như mọi người sẽ quay về khách sạn để đi ăn cùng Giang Ninh và mọi người.

Mặc dù không ai gọi đồ ăn nhưng người phục vụ cũng không vội, anh ta vẫn thản nhiên nấu mì, xme ra mì của anh ta thật sự có thể bán đi được.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đều không nói gì.

Giá cả bên này nhất định không hợp lý nên không ai thèm quan tâm, hướng dẫn viên Vương Tuyền này cố ý đưa bọn họ đến đây rõ ràng là có vấn đề gì đó.

“Xem tình hình đã rồi nói” Giang Ninh nói.

Lâm Vũ Chân không nói gì nhưng sắc mặt của cô có chút không tốt, vừa mới tới Nam Đảo, công ty này đã để lại cho cô ấn tượng không tốt.

“Anh nói gì cơ, xe hỏng rồi sao? Làm sao có thể hỏng được chứ, vừa rồi vẫn còn tốt mài!”

“Đùa gì vậy, vừa mới tới Nam Đảo mà đã xui xẻo như vậy rồi, sao xe lại hỏng được chứ?”

Có vài người đang đứng trước cửa xe, Vương Tuyền đang phải ngăn họ lại, gương mặt của anh ta vô cùng khó coi và bất lực.

“Thật sự rất xin lỗi, xe đã xảy ra một số vấn đề, mọi người nhìn xem không phải công ty đang sửa xe rồi hay sao? Mong mọi người thông cảm, hãy vào khu vực phục vụ đề nghỉ ngơi một chút. Xe sửa xong sẽ đưa mọi người về khách sạn ngay” Sau khi lên xe tài xế giả vờ mở nắp, lấy cờ lê nhìn trái phải rồi tập trung sửa xe.

Việc sửa chữa này mất hơn một tiếng đồng hồ và hầu như ai cũng đói, thậm chí nghe nói bụng nhiều người đã kêu réo vì đói.

Mùi hương bay ra từ các cửa sổ trong khu vực phục vụ làm mọi người khó chịu.

“Không ăn sao? Đói rồi thì đến phân cũng phải ăn” Vương Tuyền nhìn những vị khách này rồi khịt mũi lạnh lùng nói: “Cái túi tiền ở xe này lại có thể giúp mình kiếm thêm được nhiều tiền hoa hồng nữa rồi, hehe!”

Anh ta chỉ việc ngồi đó và đợi các du khách đói bụng.

Đợi bọn họ đói Ngay cả một tô phở trong veo vẫn có thể uống mà không cần bỏ nước lèo! chẳng lẽ lại không ăn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play