Người đến đều là người làm ăn kinh doanh khoáng sản ở khu vực Đại Tây Bắc, hơn nữa giá trị trên người không hề thấp, thậm chí không thua kém gì nhà họ Phương của anh ta, thế nhưng khi nhìn thấy Giang Ninh, ai ai cũng đều kính nể anh như Vậy.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có mấy người nhìn về phía Phương Đường, muốn hỏi Phương Đường một chút xem đây là tình huống gì, nhưng Phương Đường cũng là vẻ mặt ngây ngốc không cảm xúc giống vậy.

Anh ta muốn đi hỏi Phương Nguyên, nhưng bây giờ căn bản là không dám đi qua.

Shat Shat Shat Rất nhanh, người đến khách sạn càng ngày càng nhiều, Phương Đường chỉ cảm thấy cổ họng càng ngày càng khô khốc, những người này…

Những người này đều là người trong ngành ở khu vực Đại Tây Bắc!

Giang Ninh nói hắn quen biết rất nhiều người, chính là những người này?

Bao gồm cả ba anh ta!

Chân của Phương Đường có chút mềm nhũn rồi!

Còn đám người Cao Hân thì đã trợn mắt há mồm rồi.

“Tô Mai, đứa con rể này của bà…”

Có người khẽ động yết hầu, nhìn không được mà hỏi: “Quen biết nhiều nhân vật lớn vậy sao?”

Ở khu vực Đại Tây Bắc, ai mà không quen biết mấy ông chủ ngành khoáng sản này chứ?

Trên TV báo chí, lẽ nào còn xem Ít à.

Lúc trước có thể gặp được một người đã là rất khó rồi, hôm nay là chuyện gì xảy ra, nhiều người đến đây như vậy, giống như cuộc tụ họp trong ngành của bọn họ vậy.

Nhưng rõ ràng chỉ là vì Giang Ninh gọi một cú điện thoại đi thôi sao?

Người đến càng ngày càng nhiều, liếc mắt nhìn qua, đã đến hơn hai mươi người!

Đây thế nhưng đều là nhân vật có máu mặt ở khu vực Đại Tây Bắc.

Cao Hân hít sâu một hơi, không dám nói chuyện, bà ta xoay qua nhìn Tô Mai, vẻ mặt Tô Mai bình tĩnh ngồi ở kia, có vẻ như sớm đã không còn lạ lãm gì với cảnh tượng này.

Đây là một cảnh tượng lớn nha!

Tô Mai bà đã từng thấy qua chưa?

“Cậu Giang!”

Chỗ xa xa, Mạc Thừa Lâm từ cửa lớn bước nhanh vào, thấy nhưng người khác đều đã tới rồi, bản thân là người đến trễ nhất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ông chạy nhanh đến trước mặt Giang Ninh, chắp tay nói: “Xin thứ lỗi xin thứ lỗi, từ thành phố Đồng Sơn tới đây, trên đường đi gặp phải đường đang sửa chữa nên không đến kịp, mong cậu Giang thứ lỗi!”

Shh— Phương Đường cảm thấy mặt của mình đã hoàn toàn cứng đờ rồi!

Từ thành phố Đồng Sơn đến chõ này, lái xe nhanh nhất cũng phải mất bốn mươi phút, cho là chạy đến không cần mạng thì cũng phải ba mươi phút chứ?

Mạc Thừa Lâm có thể đuổi tới nhanh như vậy, sợ là đã liều luôn cái mạng già, vậy mà còn phải xin Giang Ninh thứ lỗi?

Đột nhiên Phương Đường cảm thấy, có thể mình gặp phải phiền toái rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play