“Vũ Chân à, con bé cũng không có gì xuất sắc.”

Đối với con gái của mình, bà vậy mà không hề có chút khách khí nào: “Con bé bớt khiến tôi lo lắng thì tôi đã hài lòng lắm rồi”

“Nhưng tôi cũng không quá lo lắng, có Giang Ninh ở đây, tôi yên tâm hết rồi” Mấy người vừa nghe xong thì hơi có chút ngây ngốc, sao Tô Mai có thể nói trở về như vậy chứ.

Lẽ nào bà không biết, Cao Hân này cùng với con rể của bà, rõ ràng là muốn để cho Giang Ninh xấu mặt, vẫn đang chờ kia kìa.

“Dì Tô nói phải đó, Giang Ninh có thể quen biết được nhiều nhân vật lớn ở khu vực Đại Tây Bắc như vậy, nhất định là quá đủ xuất sắc rồi” Phương Đường trực tiếp tiếp thêm một câu: “Cháu nhất định không thể sánh bằng” Anh ta cười cười, tự rót cho mình một ly rượu Linh Linh Y Phật Ý Lục Bái Y. Liếc mắt nhìn đồng hồ đắt tiền trên tay, đã sắp qua nửa tiếng rồi, người mà Giang Ninh nói đâu?

Sao ngay cả một người cũng không thấy vậy?

Anh ta đang muốn mở miệng cười nhạo hai câu, cửa khách sạn mở ra, bỗng có một người vừa căng thẳng lại lo lắng đi vào, trong lúc nhất thời dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Còn có người đi nhầm chỗ à?

Phương Đường quay đầu nhìn qua, trong lòng cả kinh: “Ba Anh ta không ngờ Phương Nguyên vậy mà sẽ đến chỗ này.

Phương Đường lập tức đứng dậy, sắc mặt liền mang thêm một màu vui vẻ, vội vàng đứng lên, bước nhanh đến chỗ Phương Nguyên.

Chỗ dựa lớn nhất của mình tới rồi!

“Ba, sao ba lại đến đây, mau qua đây, con giới thiệu cho ba một chút…”

Nhưng Phương Nguyên căn bản không hề để ý đến anh ta, quét mắt qua một vòng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người của Giang Ninh, giống nhau như đúc với tấm hình trong đầu!

Ông đẩy Phương Đường ra, bước nhanh đến trước mặt Giang Ninh, vội vàng chắp tay, khom người cúi đầu.

“Cậu Giang!”

Phương Nguyên chỉ dám nhìn xuống đất, trong giọng nói tràn đầy sự cũng kính: “Tôi vừa mới biết cậu Giang đến thành phố Bàn Sơn, không kịp tiếp đón từ xa, mong cậu Giang thứ lỗi!”

Oong– Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mình bị lãng tai, tai bị ù rồi.

Bọn họ nghe thấy cái gì?

Bọn họ rõ ràng nghe thấy, Phương Đường gọi Phương Nguyên là ba, thậm chí mấy người lớn tuổi đã chuẩn bị đứng lên chủ động chào hỏi Phương Nguyên rồi.

Nhưng Phương Nguyên…

Vậy mà ông lại kính trọng đối với Giang Ninh như vậy!

Thậm chí còn tràn đầy kính sợ!

Mọi người đều sợ ngây người rồi, một câu cũng không nói nổi, nhất là Phương Đường, đầu như bị nổ tung, căn bản không dám tin tưởng một màn trước mắt này.

Con mẹ đó đây là ảo giác phải chứ?

Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng ba mình tới rồi thì đúng lúc có thể khoe khoang trước mặt mọi người một chút.

Nào ngờ Phương Nguyên căn bản không thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng về hướng Giang Ninh!

Không chỉ có thế, thái độ của Phương Nguyên càng làm cho Phương Đường cùng mọi người đều ngốc luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play