“Ngài Giang nói như thế, tôi có phần nghi ngờ” Phương Đường không khách khí chút nào: “Không nghe nói tới nhà họ Phương chúng tôi, anh dám nói là biết được rất nhiều người trong nghề ở khu Tây Bắc sao? Anh biết được mấy người!”

“Mọi người đều là người một nhà, không cần phải nói dối, tôi cũng không chế giễu anh” Giang Ninh xòe tay ra: “Không biết là bao nhiêu người, đoán chừng tôi phải tính, thế này đi, tôi gọi những người này xem rốt cuộc có bao nhiêu” Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

“Gọi người trong nghề đến, tôi ở khách sạn Bàn Sơn” Chỉ một câu như thế, không nhiều lời thêm, Giang Ninh nói xong thì cúp điện thoại, cười híp mắt nhìn Phương Đường: “Bây giờ gia chủ nhà họ Phương là ai?”

Sắc mặt Phương Đường thay đổi, Giang Ninh không khỏi quá kiêu ngạo, hỏi thẳng vấn đề như thế này.

“Ha ha, bây giờ là ai không quan trọng, nhưng tương lai sẽ là tôi” Anh ta đứng dậy, ngạo mạn nói.

Giang Ninh gật đầu: “Không sai, anh rất xuất sắc, xem ra tôi biết trước gia chủ nhà họ Phương rồi”

Phương Đường rất không thích dáng vẻ bình tĩnh này của Giang Ninh.

Dường như có chuyện gì cũng không thể khiến anh thay đổi cảm xúc, dù bây giờ có nhiều người nhìn như thế, đợi Giang Ninh xấu mặt.

Anh lại không căng thẳng một chút nào.

Một đứa con rể ở rể thực sự cho rằng không ai biết ư?

Không khí có phần ngượng ngùng, nhưng không có ai dám hòa giải, đã nói đến mức đấy rồi, khuyên thì đắc tội Phương Đường, đắc tội nhà họ Phương, mà không khuyên thì lại đắc tội Tô Mai, đắc tội Lâm thị.

Không ai muốn làm người chịu đầu tiên.

Vẻ mặt Cao Hân khó xử.

“Hai đứa trẻ này, chuyện này thì có gì mà tranh chấp, Giang Ninh nói nó biết thì là biết thôi.”

Bà ta vội phất tay: “Phương Đường, con đừng tính toán nhiều thế”

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chúng con khong so đó mà muốn thật sự biết nhau một chút” Anh ta cố tình nhìn Giang Ninh, muốn Giang Ninh biết khó mà lui.

Còn gọi điện thoại muốn người trong nghề toàn khu Tây Bắc đến, anh ta tưởng mình là ai?

Giả vờ với cả người trong ngành trước mặt!

Không nói cái khác, chỉ riêng nhà họ Mạc ở thành phố Đồng Sơn đã là lực lượng lớn ở Tây Bắc, đều là dòng họ lớn có danh tiếng lớn, ba đời làm nghề kinh doanh khoáng sản, dám nói là dòng họ quyền thế ở khu Tây Bắc.

Dù có là dòng họ quyền thế phía Bắc cũng phải nể mặt mấy phần, Giang Ninh còn dám khoác lác, chẳng lẽ một cú điện thoại có thể gọi gia chủ nhà họ Mạc đến sao?

Anh ta không biết, vào giờ phút này, Mạc Thừa Lâm vừa nhận được điện thoại của Giang Ninh gần như rớt khỏi ghế.

Hôm qua vừa có một người đến từ phía Bắc, thân phận khá cao dọa cho Mạc Thừa Lâm mất ngủ một đêm.

Nhất là câu đầu tiên của người đó là: “Anh trai tôi cho ông một cơ hội, nhưng không có nghĩa là tôi cho ông một cơ hội, thể hiện không tốt thì tự tìm chỗ chôn mình trước đi!”

Người đáng sợ như thế lại còn gọi Giang Ninh là anh trai!

Ông ta thực sự may mắn mình đã lựa chọn chính xác khi từ bỏ những mỏ hoang đó, thậm chí là phần lớn lợi ích để bảo toàn nhà họ Mạc, tiếp tục sống tiếp!

Nhận điện thoại của Giang Ninh, Mạc Thừa Lâm không dám chậm trễ: “Nhanh, đi tới thành phố Bàn Sơn với tốc độ nhanh nhất! Ngoài ra báo cho những dòng họ khác, nhanh chóng chạy đến thành phố Bàn Sơn, ai dám thờ ơ thì mua sẵn quan tài trước đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play