Nhà họ Mạc đã bị làm cho sợ hãi, về những người khác Giang Ninh phải xem thử sau khi giết một nhóm để giết gà dọa khỉ họ có thức thời thay hồn đổi xác hay không.
“Tài nguyên khoáng sản quả thực rất quan trọng, những khoáng sản này là không thể thiếu trong việc phát triển kinh tế” Lâm Vũ Chân gật đầu: “Những khoáng sản quý hiếm kia càng không thể thiếu đối với các xí nghiệp công nghiệp quân sự và các ngành công nghiệp cơ mật chúng ta không thể để những tài nguyên khoáng sản này chảy ra ngoài” Trong lòng cô khế động giống như nghĩ đến điều gì đó.
“Anh muốn đem cổ phần cổ phần khoáng sản Hồng Tinh…”
“Có rất nhiều người ở nước ngoài đang nhìn chằm chằm vào khu Tây Bắc, công ty cổ phần khoáng sản Hồng Tinh phải được đưa ra làm bình phong che chở” Giang Ninh lại lân nữa nhắm mắt lại.
“Vợ à, anh không thể nhìn em liên tục”
“Tại sao?”
“Anh sẽ say” Lâm Vũ Chân không nói nữa, miệng lưỡi của Giang Ninh thực sự có thể lừa người gạt quỷ!
Con người sống cả đời tranh giành danh lợi, hy vọng hiển vinh trước mọi người nhất là ở trước những người quen thuộc vì muốn để cho đối phương nhìn thấy khía cạnh tốt nhất của mình.
Đến độ tuổi của Tô Mai nếu chỉ so sánh tiền bạc và địa vị thì đã bị tụt lại ở phía sau.
Trái lại con cái lại ưu tú hơn nhà người ta lại càng được xem như là trò giỏi hơn thầy, trở thành loại chuyện làm cho họ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Tô Mai đến khách sạn nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã bảo.
Lâm Vũ Chân trang điểm cho mình, thế nào cũng phải trang điểm và ăn mặc thật đẹp, khi phụ nữ so bì thì sẽ thực sự rất đáng sợ.
Giang Ninh ngồi trên ghế salon ở bên ngoài xem tivi rồi gọi điện thoại cho A Phi.
“Anh tự theo dõi chuyện này, đến lúc đó tiêu diệt hết tất cả những thế lực ở nước ngoài đang muốn vươn tay đến vùng Tây Bắc” Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi không đánh những người ở nước ngoài đã lâu nên sợ là có một số người đã quên mất đau đớn.
Anh quay đầu nhìn lại, Tô Mai và Lâm Vũ Chân đã bước ra ngoài nên lập tức thả điện thoại xuống đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Vợ à, sao em không nói với anh là em còn có chị gái.”
“Phốc——” Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Mai không nhịn được nở nụ cười.
Dù biết rõ Giang Ninh đang trêu chọc họ nhưng vẫn không nhịn được.
“Miệng lưỡi trơn tru!”
Tô Mai cố ý nói: “Không cho phép trêu chọc mẹt”
“Nói thật không được tính là trêu chọc.”
Giang Ninh mặt không đỏ tim không đậ chuẩn bị xong rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi” Đây là lần đầu tiên anh chủ động đi đánh vào mặt ai đó nên loại cảm giác này dường như hơi lạ.
“Hai người Khách sạn ở thành phố Bàn Sơn là khách sạn được xếp hạng sao cao nhất nên chỉ phí cũng tương đối cao.
Cao Hân đặt địa điểm ở đây mục đích đương nhiên rất rõ ràng, chính là muốn để cho tất cả bạn học cũ nhìn thấy bây giờ bà ta tốt như thế nào.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ hư vinh của người trưởng thành nhưng không có ai chịu yếu thế.
Ngày xưa không được mặc quần áo hàng hiệu thì hôm nay lấy ra ủi thẳng rồi mặc vào, ngày xưa không đi giày da thì bây giờ lại đi giày da sáng bóng.
Đồ trang sức, trang điểm xinh đẹp, những người có thể tự chào mình thì không tiếc chút công sức nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT