Nhìn bộ dạng ba con Mạc Thành Lâm, giống như đánh mất linh hồn vậy, đi ra khỏi mỏ quặng số tám, Hoa Sinh vẫn có chút không phản ứng lại.

“Anh Giang, anh không phải nói ông ta là thầy giáo của tôi sao?”

Nhưng vị thầy giáo này cái gì cũng chưa dạy, đã bị Giang Ninh dọa sợ chạy mất rồi.

“Đúng đó, không phải là đã dạy cho anh rồi sao?”

Giang Ninh nhìn anh ta một cái.

“Hả?”

Hoa Sinh có chút ngẩn ra?

Đã dạy rồi sao?

Anh ta từ đầu đến cuối, chỉ nhìn thấy ba con nhà họ Mạc, bộ dạng vừa xin lỗi vừa dập đầu, cái này… anh ta không muốn học đâu nha!

“Bộ dạng khi làm sai, chính là bộ dạng vừa rồi của bọn họ, anh đã học được chưa?”

Hoa Sinh cả người chấn động.

Ngẩn ra nhìn Giang Ninh mấy giây.

“Ang Giang, tôi không học được!”

Anh ta nghiêm túc nói: “Càng không muốn học, tôi không muốn phạm sai lâm!”

Đùa cái gì chứ, chuyện tàng trữ mỏ quặng, đánh chết anh †a cũng sẽ không làm, anh ta cũng không có cái dã tâm và cái gan đó.

Có thể để người nhà mình sống tốt hơn, có thể giúp đỡ được nhiều đồng nghiệp hơn, Hoa Sinh cảm thấy cũng phải nằm trong phạm vi năng lực của mình, đâu dám đi nghĩ nhiêu như thế.

“Anh không học được, tốt nhất là cả mỏ quặng số tám này cũng không học được, người của cả cái thành phố Tây Sơn này cũng tốt nhất đều không học được” Giang Ninh nói: “Nếu không, tôi không ngần ngại mời ba con nhà họ Mạc đến, dạy cho mọi người một lần nữa”

“bạt” Hoa Sinh lập tức nói.

Giang Ninh nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, đi vào trong văn phòng, cầm lên giỏ trái cây đã đóng gói xong, nhẹ nhàng tung tăng xách đi.

Chắc là đủ ăn rồi.

Trái cây là đặc sản của Đại Tây Bắc, bên chỗ Đôn Hải vẫn là có rất ít, Tô Mai và Lâm Văn bọn họ, nhất định là chưa ăn qua.

Nghĩ đến đây, Giang Ninh nhịn không được cười lên.

“Con rể tốt như thế cơ mà” Anh tự khen mình một câu rồi liền quay lưng rời đi.

Chuyện ở thành phố Tây Sơn, tạm thời không cần anh phải bận tâm nữa, chỉ cần ba con nhà họ Mạc không ngu, thì sẽ biết nên làm thế nào.

Mà chỉ cần bọn họ làm rồi, xung quanh những người khác trong thành phố cũng nhất định biết.

Anh không có dư sức đâu mà hao tổn ở thành phố Tây Sơn, có thời gian thì, chi bằng ở cạnh người nhà cho tốt.

Giang Ninh từ khu mỏ quặng số tám, tay xách túi trái cây, trên đường ngân nga câu hát, đi xuyên qua con đường mỏ Anh đi được vài bước, bốn bên đều không có người, đột nhiên dừng lại bước chân.

“Xẹt”

“Xẹt”

“Xẹt” Chỉ qua vài cái nháy mắt, mấy người liền xuất hiện, chặn đẳng trước đẳng sau Giang Ninh, tất cả đều tràn đầy sát khí nhìn anh! “Ngoan ngoãn giao ra quyền phổi” Người dẫn đầu lạnh lùng quát lên, mấy người đứng tách ra thành hình trận tròn, hoàn toàn không cho Giang Ninh một đường nào để chạy thoát.

Giang Ninh không thèm để ý, quay đầu lại nhìn một vòng, nhẹ nhàng đặt túi trái cây xuống.

“Đợi mấy người lâu lắm rồi” Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Tao biết thừa, mấy người Ẩn Môn các người phát hiện quyền phổ, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua”

“Cái thứ đồ đó, không phải mày có thể có sở hữu được đâu, nhanh chóng giao ra, miễn cho mày khỏi phải chết quá khó coil” Giang Ninh nhìn bọn họ một cái, lắc đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play