Giang Ninh không ngờ mình lại tìm được một trang sách võ thuật ở thành phố Tây Sơn này, nhưng làm sao nó lại nằm trong mộ được?

Rốt cuộc là ai là đã tạo ra quyển sách đó? Làm thế nào nó có thể được giấu trong một khu vực hẻo lánh như vậy, vẫn còn trong một khu mỏ đang sụp đổ, điều đó rõ ràng là không muốn mọi người tìm thấy nó.

“Tôi đã nói rồi, thả tôi ra, thả tôi ra!” Triệu Toàn van xin.

Giang Ninh mặc kệ anh ta.

Một con kiến nhỏ cũng không đáng, ngay cả Quách Mãnh anh cũng không coi ra gì, huống chỉ là Triệu Toàn.

Thấy Giang Ninh không quan tâm đ ến mình, Triệu Toàn nhanh chóng đứng dậy chạy về phía bên ngoài khu khai thác, vừa quay đầu vừa chạy, lo lắng Giang Ninh sẽ hối hận.

Triệu Toàn chạy tới cửa, cho đến khi Giang Ninh không đuổi, cũng không thể đuổi kịp mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nguy hiểm quá….: Nhưng anh ta còn chưa nói hết lời, đột nhiên giống như đụng phải một bức tường, đầu đụng mạnh, nặng nề ngã xuống.

Trước mặt anh ta, có vài người đang đứng, vẻ mặt ớn lạnh!

“Ông chủ Triệu? Anh còn nhớ chúng tôi không!” Mấy người công nhân cầm cái xẻng trong tay tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Triệu Toàn, cả người run lên: “Lúc đánh gấy chân tôi, anh chắc hẳn không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay đúng không”

“Còn có chúng tôi nữa! Bắt nạt chúng tôi nhiều năm như vậy, hôm nay xem tên này muốn chạy đi đâu!” Nhưng được một lúc, mười mấy người kéo Triệu Toàn đi, như chó chết.

Giang Ninh không còn quan tâm nữa.

Anh bước đến mỏ, nhìn cái mỏ sâu và tối, rồi cau mày.

Rất có thể một trang sách võ thuật sẽ ở trong đó, nhưng rất nguy hiểm khi vào đó, và không có gì đảm bảo rằng anh có thể sống sót.

Một khi mỏ sập, anh chắc chắn sẽ chết!

Cho dù là anh, cũng không có cơ hội sống sót.

Ở một nơi nguy hiểm như vậy, là ai mà lại che giấu quyển sách võ thuật tốt như vậy?

“Anh Giang?” Nhìn thấy Giang Ninh đứng ở nơi đó, Hoa Sinh đi tới, thận trọng hỏi: “Mộ trong mỏ có cái gì quan trọng sao?”

“Chà, nó khá quan trọng.” Giang Ninh gật đầu: “Vật rất quan trọng đó.”

“Nhưng tôi sợ, vật này vì để tránh cho người khác lấy được, cho nên giấu ở nơi như vậy, muốn lấy ra cũng không được” Anh không phải là người giấu diếm, không phải là cao thủ, anh khát khao có được thứ mình muốn.

Đặc biệt là, bây giờ anh không chỉ sống cho riêng mình, nếu anh chết, Lâm Vũ Chân sẽ phải làm sao?

“Anh Giang, chúng tôi có thể vào được!” Giọng Hoa Sinh đột nhiên trở nên to hơn.

Giang Ninh quay đầu lại, mấy người đã đứng ở phía sau Hoa Sinh, lúc này đều kiên định nhìn về phía Giang Ninh.

“Anh Giang, để chúng tôi đi vào giúp anh lấy đồ!”

“Vâng! Chúng tôi có thể vào. Chúng tôi đã đến nơi đó, chúng tôi biết tình hình trong đó như thế nào, để chúng tôi đi vào thử xem sao!”

“Anh Giang, anh đã giúp đỡ mọi người rất nhiều, chúng tôi nên làm gì đó cho anh. Để chúng tôi vào đi!” Vài người tiếp tục nói, giọng nói của họ khẽ run lên, hiển nhiên để bọn họ vào một nơi như vậy cũng sẽ sợ hãi cùng sợ hãi, nhưng họ vẫn sẵn sàng đi vào.

“Không!” Giang Ninh trực tiếp lắc đầu: “Tôi và Lâm Vũ Chân giúp đỡ mọi người, không phải vì để mọi người báo đáp, huống chỉ là liều mạng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play