“Con gái thì giống em” Lâm Vũ Chân không muốn động đậy, cô ngáp một cái, giọng nói càng ngày càng nhỏ, lười biếng nói: “Thế thì anh mới càng yêu con bé hơn…”

Cô nói xong thì ngủ thiếp đi luôn.

Cô thực sự không nhấc nổi tay lên nữa rồi.

“Vợ ơi? Không thử một chút sao?”

Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân, lay một một cái, Lâm Vũ Chân không để ý đến anh, phát ra tiếng hít thở đều đều, khiến anh bật cười, sau đó anh nhẹ nhàng kéo cô vào lồ ng ngực mình, ôm cô đi ngủ.

Sáng hôm sau, hai người ngủ thẳng tới mười giờ mới từ từ mở mắt ra.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa khiến người ta dần tỉnh táo hơn.

Giang Ninh kéo Lâm Vũ Chân rời giường đi rửa mặt, thay quần áo xong mới ra khỏi phòng.

Bên ngoài, nhân viên phục vụ của khách sạn đã đợi từ lâu.

“Anh Giang, cô Lâm, ở bên ngoài có hai người muốn gặp hai vị, nói là có việc quan trọng muốn thương lượng với hai vị, tôi không dám quấy rầy mọi người nên bảo bọn họ chờ”

“Tìm chúng tôi sao?”

Lâm Vũ Chân ngạc nhiên: “Bọn họ đến đây từ lúc nào?”

“Ba tiếng trước” Nhân viên phục vụ không biết phải làm sao: “Mới sáng sớm đã tới rồi, hình như có chuyện gì đó rất gấp” Nhưng Giang Ninh đã thông báo từ trước, không được tới làm phiền bọn họ, còn tiện tay cho nhân viên phục vụ ít tiền boa nữa, người nhân viên vẫn nhớ kỹ nên ngăn hai người đó lại, không cho bọn họ vào.

Lâm Vũ Chân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.

Chắc chắn có việc gấp!

Người gọi điện vào tối hôm qua chắc là bọn họ rồi, thế mà cô lại để bọn họ đợi suốt ba tiếng.

Cô lấy điện thoại ra ngay lập tức, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, thấy tên Cạo Thụ thì ngẩn người ra một lúc, đưa điện thoại cho Giang Ninh.

“Là bọn họ”

“ồ, vậy thì để họ chờ thêm một lúc nữa đi, chúng ta đi ăn sáng trước.”

Giang Ninh thuận miệng nói, nhân viên phục vụ gật đầu: “Vâng, thưa anh Giang, tôi đi nói cho bọn họ biết” Nói xong thì Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân tới nhà ăn, còn ở dưới lầu, Cao Thụ và Triệu Toàn vẫn đang chờ ở đại sảnh.

Bọn họ đứng ngồi không yên, hoàn toàn không ngồi im được, đi tới đi lui ở đại sảnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, sao người trên lầu chẳng có động tĩnh gì hết vậy.

Hơn chín giờ rồi, ắt hẳn cũng nên dậy rồi chứ nhỉ?

Thấy nhân viên phục vụ đi xuống, Cao Thụ lập tức bước lên đón: “Thế nào rồi, hai người họ đã dậy chưa?”

“Vẫn chưa đâu” Nhân viên phục vụ nói: “Công việc của bọn họ khá là nhiều, thường hay thức đêm, dậy muộn là chuyện bình thường, hai người chờ một lát đi” Cô ta nói xong thì không để ý tới hai người họ vẫn còn điều muốn hỏi, trực tiếp quay người rời đi.

Đùa nhau à, anh Giang hào phóng như vậy, rõ ràng việc này nằm trong phạm vi công việc của cô ta nhưng anh cho cô ta tận ba triệu, còn hai người này muốn cô ta giúp mà đến một câu cảm ơn cũng không có, ai muốn cho bọn họ hỏi mãi thế chứ.

Triệu Toàn luống cuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play