Chỉ cần giành lại khu mỏ quặng số tám, lấy được thứ kia thì bọn họ sẽ có cơ hội vươn mình, nếu không thì… Không cần đến tập đoàn Lâm thị, chỉ những người kia thôi cũng đủ lấy mạng hai người họ rồi!

Hai người căm tức không thôi.

Triệu Toàn tỉnh táo lại, bây giờ mà giết Cao Thụ thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Nhất định phải giành lại khu mỏ quặng số tám, cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Chỉ cần lấy được khu mỏ quặng số tám đó rồi tiến hành giao dịch với những người đó, đến lúc đó, toàn bộ ngành khai khoáng ở thành phố Tây Sơn sẽ là của hai bọn họ, tập đoàn Lâm thị chắc chắn sẽ không tranh lại được.

Nhưng bây giờ nên làm thế nào đây?

Triệu Toàn ngẩng đầu lên: “Bây giờ muốn giành lại khu mỏ quặng số tám thì chỉ có thể thương lượng với tập đoàn Lâm thị, cùng lắm thì chúng ta mua lại, cho bọn họ ra điều kiện, tôi nghĩ bọn họ sẽ đồng ý”

“Nói thế nào?”

“Ở thành phố Tây Sơn này, chúng ta đã kinh doanh nhiều năm thế rồi, chúng ta có quyền quyết định từ lâu, cho dù Lâm thị lấy cả công ty ra thì cũng không đứng vững được, bọn họ muốn thành lập công đoàn của công nhân, không phải đang nhượng bộ, lấy lòng những công nhân đó sao?”

Những công nhân thấp kém đó cũng không dễ đối phó, nếu Tập đoàn Lâm thị thông minh thì ắt sẽ biết nếu như dùng sản nghiệp đổi lấy tiền mặt, so sánh thế nào cũng thấy lấy tiền có lợi hơn, còn nếu bị dính líu ở thành phố Tây Sơn thì Tập đoàn Lâm thị bọn họ chỉ có nhận về tổn thất nặng nề!

“Anh đi liên hệ với người của Tập đoàn Lâm thị, cứ nói rằng chúng ta thu mua khu mỏ quặng số tám, không, thêm mấy khu mỏ nữa” Triệu Toàn nói: “Đừng để bọn họ nghỉ ngờ, phải để bọn họ nghĩ rằng chúng ta đã quen với ngành này rồi, không nỡ bỏ nó mà thôi” Cao Thụ gật đầu: “Cái này thì tôi biết rõ” Nhưng Tập đoàn Lâm thị sẽ đồng ý sao?

Giang Ninh kia… Anh ta cảm thấy từ đầu đến cuối anh đều không bình thường, không thể dùng tư duy của người bình thường mà tìm hiểu về anh, nếu như bị bọn họ phát hiện thì chuyện này sẽ trở nên phiền phức hơn nhiều.

“Chúng ta chỉ có một ngày, ngày mai người của anh Quách đến rồi, nếu như bọn họ không lấy được đồ thì… Ha ha!”

Triệu Toàn nhìn Cao Thụ: “Tự anh chọn cách tự sát đi!”

Anh ta nói xong thì không nói gì nữa, nhắc đến chuyện này thì Cao Thụ tự biết làm thế nào.

Mặt Cao Thụ trắng bệch, không nói gì, anh ta gọi điện thoại cho Lâm Vũ Chân ngay lập tức, không để lỡ một giây nào.

Lúc đó.

“Ring ring ring…”

Điện thoại Lâm Vũ Chân vang lên, giấc mơ vụt tắt, cô mơ màng mở mắt ra, liếc mắt thấy có điện thoại thì vươn tay muốn lấy, Giang Ninh trực tiếp tắt luôn.

“Không cần nhận, em mệt lắm rồi, ngủ một giấc thật ngon đi, có chuyện gì thì chúng ta để ngày mai lại tính.”

Giang Ninh tắt điện thoại di động, ném nó lên ghế sofa.

Lâm Vũ Chân liếc mắt nhìn theo: “Nhưng nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?

“Không có chuyện gì quan trọng hơn việc nghỉ ngơi của em cả” Giang Ninh đắp kín chăn lên cho cô: “Ngoan, ngủ đi”

“Ừm” Lâm Vũ Chân mím môi, lén cười một cái, cô cầm lấy tay Giang Ninh, kéo anh vào chăn, nói nhỏ: “Anh… Ngủ cùng em” Giang Ninh nhìn cô, mặt Lâm Vũ Chân đỏ ửng lên, nhưng vãn kéo tay anh không buông, mãi đến khi kéo anh vào trong chăn được.

Còn phía bên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play