“Bịch!”

Lại là một cú đấm nữa, răng rắc kêu lên. Trong mắt đám người của anh Cẩu, mấy người này căn bản chì là một đám sườn non, một cú đấm là đã vỡ vụn. Có điều, trong chốc lát, tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

“Aaaa… Aaaal” Những tiếng hét vang lên liên tục không ngừng, toàn thân Tạ Trấn cũng tê liệt. Anh ta đứng ở đó không dám động đậy, mấy chục người đưa theo bên mình, còn có người nào đứng được đâu? Bọn họ không gãy tay thì cũng là gãy chân, trông vô cùng thê thảm.

“Grừ!”

Yết hầu của Tạ Trấn chuyển động không ngừng, biểu cảm kiêu ngạo, vênh vênh váo váo lúc nãy đột nhiên biến mất.

Anh ta nhìn đám người của anh Cẩu, giọng nói run rẩy: “Mày?

Chúng mày…”

“Bộp!”

Anh Cẩu xông lên, vung tay giáng một cái bạt tai, trực tiếp tát Tạ Trấn khiến cả người anh ta bay lên. Trong phút chốc, khuôn mặt anh ta sưng vù, răng lợi cũng văng ra.

“Rắc!”

Không đợi anh ta phản ứng lại, anh Cẩu đặt một chân lên ngực anh ta, đồn lực vào chân, trực tiếp giãm gãy hai chiếc xương của anh ta.

“Aaaa!”

Tạ Trấn lớn tiếng kêu lên.

“Không được kêu!”

Anh Cẩu đột nhiên hét lên một tiếng, chân lại dùng lực, tạo thành âm thanh răng rắc khiến Tạ Trấn lại gãy thêm một cái xương nữa. Anh ta muốn kêu, nhưng lại bị kìm lại một cách kiên quyết.

Con mịa nó chứ đây có phải là người không? Giãm gãy xương người ta mà còn không cho kêu? Có còn công lý không!

Tạ Trấn muốn chửi, nhưng căn bản là không chửi nổi. Anh Cẩu tóm lấy cổ áo của Tạ Trấn, kéo đến trước mặt Giang Ninh giống như đang kéo một con chó chết rồi trực tiếp ném bịch xuống đất.

Tạ Trấn vô cùng hoảng sợ!

Anh ta đột nhiên cảm thấy lời Cao Thụ nói có lý. Dùng nắm đấm thật sự không thể nào giải quyết được rắc rối. Một khi vấn đề này có rắc rối thì chỉ có thể là anh ta bị giải quyết.

“Lưu manh trong thế giới ngầm hả?”

Giang Ninh từ trên cao nhìn xuống Tạ Trấn, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. Ánh mắt này không khác gì ánh mắt nhìn một con chó lang thang bên vệ đường.

“Mày…”

Cả người Tạ Trấn run rẩy, trên mặt mang vẻ sợ hãi, anh ta không ngờ rằng người của Lâm thị lại đáng sợ như vậy.

Người ở trước mặt đây còn chưa ra tay mà toàn bộ người của mình đã ngã xuống rồi.

“Mày biết không? Người ở thế giới ngầm đều không muốn gặp phải tao” Giang Ninh hờ hững, nói: “Bởi vì gặp phải tao thì có nghĩa là chúng nó xong đời rồi.”

“Mày đừng hòng!”

Tạ Trấn hét lớn: “Đây là thành phố Tây Sơn, mày dám động tới tao thì đừng hòng chạy khỏi thành phố Tây Sơn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play