Đã qua giờ hẹn năm phút, Tô Dĩ Thần bồn chồn gọi Thính Văn đi kiểm tra bên phía Đường Thiên Tuyết thế nào, Thính Văn sau khi kiểm tra xong thì ngay lập tức đến báo.
"Chủ tịch, liên lạc với tài xế thì anh ta vẫn nói đang trên đường tới."
Tô Dĩ Thần thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay lên vị trí trái tim, đè chặt để nó có thể an tĩnh hơn vì từ nãy đến giờ nó cứ đập loạn nhịp.
"Mới qua có năm phút mà mình đã lo lắng rồi, đợi thêm một chút nữa.

Sao mình thấy hồi hộp vậy chứ?"
Tiểu Di tinh mắt nhanh chóng nhận ra điều khác lạ của Tô Dĩ Thần.

Con bé bày ra vẻ mặt tinh ranh nói.
"Bố đang run sao? Mẹ chắc chắn sẽ đồng ý cưới bố.

Nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ… sẽ khóc lớn đến khi nào mẹ đồng ý thì thôi."
Con bé cười rất thích thú, còn làm ra điệu bộ thần bí lại gần thì thầm vào tai Tô Dĩ Thần.
"Nói nhỏ cho bố biết, mỗi lần con khóc mẹ đều không giận nữa, con nói muốn ăn gì mẹ cũng cho con ăn."

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Tiểu Di che miệng cười, con bé ngây ngô này vẫn chưa đủ nhận thức để nhận ra lý do Đường Thiên Tuyết lại làm như thế.

Trong lòng Tiểu Di, con bé chỉ nghĩ đơn giản đó là yêu thương, là nuông chiều.
Những điều đó là đúng, nhưng vẫn còn một ẩn ý sâu xa hơn mà khi Tô Dĩ Thần nghe Tiểu Di nói như thế đã ngay lập tức nhận ra.
Ngoài yêu thương con bé ra, có lẽ cô còn sợ, còn dằn vặt vì chuyện đã để con bé bị bắt cóc, chịu bạo hành trong suốt hai năm trời.

Chính vì thế, cô rất sợ mỗi khi nhìn thấy Tiểu Di khóc, khi đó cô lại tự trách bản thân mình.
Tô Dĩ Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Tiểu Di."
"Vâng."
Đôi mắt vẫn mở tròn xòe trả lời anh.

Anh đặt tay lên hai vai của con bé, vừa cứng rắng, vừa nhẹ nhàng để nói cho con bé hiểu.
"Sau này con tuyệt đối đừng giả vờ khóc trước mặt mẹ con, con khóc giả vờ nhưng mẹ con đau lòng là thật đấy."

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Nói xong, anh lại xoa đầu con gái âu yếm để nói rằng anh không phải đang trách nó.
Tiểu Di là một đứa bé nhanh nhạy, hiểu chuyện, con bé sẽ nhận ra thôi và con bé vẫn cười tít mắt mà ngoan ngoãn trả lời.
"Vâng con biết rồi, từ nay con không làm vậy nữa, con cũng không muốn mẹ đau lòng."
"Ừm, Tiểu Di ngoan lắm.

Bố sẽ…"
"Chủ tịch, không…"
Thính Văn bất chợt bức tốc chạy vào, nhìn thấy anh và Tiểu Di đang trò chuyện, khuôn mặt hớt hãi nhanh chóng biến trở lại vẻ bình tĩnh.
Tô Dĩ Thần nhìn sơ đã nhận thấy có chuyện không lành, đến giờ này mà Đường Thiên Tuyết vẫn chưa đến, thì không một trăm cũng chín mươi tám phần trăm là chuyện liên quan đến cô.
Anh nhanh chóng quay lại với Tiểu Di, vẫn cười nói như không xảy ra chuyện gì.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
"Tiểu Di, chắc đợi lâu nên con đói rồi phải không? Con vào bên trong ăn trước đi, bố đã dặn đầu bếp làm những món con thích không đấy."
Tiểu Di mừng rỡ đến mắt cũng muốn bắn pháo hoa, quả thực đã để con bé đợi lâu lắm rồi.

Thường ngày Đường Thiên Tuyết cũng hay về nhà trễ vì phải tăng ca, con bé cũng sớm quen, cho rằng lần này cũng như thế nên con bé không hỏi nhiều mà nhanh chóng vui vẻ gật đầu.
"Tuyệt vời, vậy con đi ăn trước đây."
Tiểu Di trở vào bên trong nhà hàng, có vệ sĩ của anh canh chừng nên anh cũng không phải lo lắng, ngược lại là Đường Thiên Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô rồi chứ?
Tô Dĩ Thần thay đổi sắc mặt trong vòng chưa đến một giây, giọng gằn lại nghiêm trọng.
"Có chuyện gì?"
"Bên phía phu nhân, không liên lạc được với tài xế nữa.

Điện thoại của phu nhân cũng không liên lạc được."
Tô Dĩ Thần nghe xong càng nhíu chặt đôi chân mày, hai mắt trở nên sắc lẹm như lưỡi hái, nhưng giọng của anh không hoảng loạn.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
"Còn định vị thì sao?"
Thính Văn cũng sợ anh nổi trận lôi đình, nên rất dè dặt khi nói.
"Định vị cũng đã… bị tắt mất rồi.

Phải nói là, không cách nào liên lạc được."
Đúng như dự đoán, Tô Dĩ Thần không thể giữ bình tĩnh được lâu khi Đường Thiên Tuyết lại bỗng nhiên mất tích như thế.

Anh trong lúc mất kiểm soát đã đá ngã một chậu hoa, nhưng chỉ như thế cũng không giúp anh giải toả, ngoại trừ việc Đường Thiên Tuyết ngay lúc này xuất hiện trước mắt anh.
"Lý nào lại vậy, là kẻ nào đang giở trò? Mình lại quá mất cảnh giác rồi, chết tiệt."
"Chủ tịch, chúng tôi đã cho người đi rà soát từng ngóc ngách trong thành phố rồi, chắc sẽ nhanh tìm được phu nhân thôi, anh đừng sốt ruột."
Tô Dĩ Thần giận dữ đến mức không gian xung quanh cũng u tối theo anh, anh liên tục đấm tay vào khung sắt của ban công, nhịp thở cũng tăng nhanh như người mất sức.
Bỗng nhiên, anh điềm tĩnh trở lại, nhưng vẻ u ám vẫn còn đó, thậm chí khi đứng gần anh cũng có thể cảm nhận được cái buốt lạnh đến sởn gai ốc.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Đột nhiên anh nói.
"Cho người rút hết đi."
"Sao?"
Thính Văn mở to mắt kinh ngạc, cũng không thể hiểu nổi quyết định của anh.
Đột nhiên anh quay người lại, ánh mắt không có thần, một vẻ lạnh toát như muốn đông cứng tất cả.
"Có lẽ, trực tiếp gặp kẻ giở trò sẽ nhanh tìm được cô ấy hơn."
Ngay cả khi Tô Dĩ Thần nói như thế, Thính Văn vẫn chưa hiểu hết được ý của anh, nhưng vẫn lẳng lặng đi theo phía sau.
"Bố, bố định đi đâu vậy?"
Suýt nữa Tô Dĩ Thần đã quên mất Tiểu Di, con bé đang ăn nhìn thấy Tô Dĩ Thần đang đi theo một hướng khác, ngay lập tức con bé đã bỏ muỗng nĩa xuống mà chạy ngay đến.
Thính Văn còn nghĩ Tô Dĩ Thần không có tâm trạng để trả lời, định đi lên giải thích giúp anh thì ngay khi đó anh quay lại, với vẻ mặt hoàn toàn tươi tỉnh.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Thính Văn còn nghĩ Tô Dĩ Thần không có tâm trạng để trả lời, định đi lên giải thích giúp anh thì ngay khi đó anh quay lại, với vẻ mặt hoàn toàn tươi tỉnh.
"Tiểu Di à, mẹ con bận việc đột xuất không thể đến được, bây giờ bố đi đón mẹ con, sau khi con ăn xong thì các chú ở đây sẽ đưa con về, con ngoan ngoãn ngủ một giấc là được."
Tiểu Di gật đầu, Tô Dĩ Thần đã kiềm chế rất tốt, con bé không hề nhận ra có điều gì khác thường, vẫn quay trở lại bàn tiếp tục bữa ăn tối.
Đi được một quãng khá xa Tiểu Di, Tô Dĩ Thần mới nói, giọng điệu âm trầm, dồn nén đã trở về như cũ.
"Phái thêm người bảo vệ Tiểu Di."
"Vâng."


Tô Dĩ Thần trực tiếp lái xe, đi theo sau anh là mấy chục vệ sĩ, hùng hùng hổ hổ đi vào bệnh viện, nơi Tô Diệc Phàm đang nằm.

Nhìn đoàn người áo đen dẫn đầu là anh đi vào, cứ như đoàn thần chết đến lấy mạng người vậy.

Không ai dám cản đường.
Phúc Đức vừa đi lấy nước trở về, thấy Tô Dĩ Thần đang đi về phía phòng bệnh của Tô Diệc Phàm mà mặc nhiên vô cùng mừng rỡ.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
"Cậu Dĩ Thần, cuối cùng cậu cũng chịu đến thăm…"
Tô Dĩ Thần không để Phúc Đức vào mắt, cho người giữ ông ta lại ở bên ngoài, còn anh thì thô lỗ đá tung cửa phòng bệnh, bước chân đi vào mang theo sát khí.
Tô Diệc Phàm thấy anh, nhận ra được khí tức phẫn nộ trong anh đang tỏa ra dữ dội, nhưng ông ta vẫn điềm tĩnh ngồi trên giường bệnh mà đọc báo.
"Tô Dĩ Thần, con làm vậy là sao đây, đến thăm bố có cần phô trương mà mang theo nhiều người vậy không?"
Chính sự điềm tĩnh này của Tô Diệc Phàm càng làm Tô Dĩ Thần nghi ngờ hơn chính ông ta là chủ mưu.

Anh thật sự không muốn kiềm chế nữa, nhưng dù sao đó cũng là bố của anh, anh vẫn muốn cho ông ta cơ hội.

Vì vậy anh đã đứng trước mặt ông ấy, hạ giọng nói.
"Đường Thiên Tuyết mất tích rồi."
Tô Diệc Phàm nghe xong, tờ báo trên tay cũng hạ xuống, vẻ mặt tỏ ra ngỡ ngàng ngước nhìn anh.
"Cái gì? Cô ta mất tích? Là ai đã làm?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play