Trên mặt Tô Diệc Phàm toát mồ hôi khá hốt hoảng, ông sợ Tô Dĩ Thần mà biết sự thật chuyện đã xảy ra với mình năm đó thì Tô gia này nhất định sẽ nát, thà rằng để anh hiểu lầm là Dĩ Thâm còn hơn, ít ra anh sẽ không biết mình cũng có liên quan, dẫu sao Tô Dĩ Thâm cũng là người có lỗi tày đình, thêm một lỗi nữa cũng chẳng sao.
"Dĩ Thần, nghe bố…"
Trong lúc Tô Dĩ Thần đang hoang mang nghi ngờ tính xác thực, Tô Diệc Phàm cố gắng cứu vác chút hy vọng cuối cùng.
Nhưng Tô Dĩ Thần sớm đã nhận ra, Tô Diệc Phàm dường như vẫn có ý định che giấu, càng làm anh thêm khó chịu.

Chuyện xảy ra với mình nhưng mình lại chẳng mảy may biết, đó là loại cảm giác tồi tệ nhất, cảm thấy bản thân mình thảm hại nhất.
Anh không còn chú ý đến Tô Diệc Phàm, mà quay hẳn sang Phúc Đức, người như hình với bóng với bố của anh đã gần ba mươi năm, người không thể không biết rõ chuyện này.
Tô Diệc Phàm không nói, vậy thì chỉ còn Phúc Đức, ông ta vừa rồi dám to giọng khẳng định như vậy, e là đã có ý định nói hết từ trước.
Anh nhìn sang Phúc Đức, ánh mắt vẫn ngập tràn nghi hoặc, anh hỏi một câu như phủ nhận lại tất cả những gì Phúc Đức vừa nói.

Chương 77: Cái ôm khác thường
"Vậy tại sao vừa rồi ông ấy lại xin lỗi tôi?"
Đúng thế, nếu người mà Tô Diệc Phàm bao che là anh thì tại sao ông ấy lại xin lỗi, đáng lý ra ông ấy phải nghĩ anh nên biết ơn ông ấy mới phải và tại sao anh lại không nhớ gì, một chút, dù chỉ một chút cũng không nhớ nổi, tại sao chứ?
Câu hỏi trong đầu Tô Dĩ Thần cứ thay phiên nhau tuôn ra, khiến đầu anh như muốn nổ tung, anh muốn biết tất cả.
Tô Diệc Phàm khéo tay Phúc Đức lại, dằn mắt ra lệnh.

Đi theo ông bao lâu nay, Phúc Đức thừa biết Tô Diệc Phàm muốn mình nói dối, lại bịa ra một câu chuyện nào đó để Tô Dĩ Thần tin được, việc này Phúc Đức đã làm rất tốt trong những năm qua.

Nhưng lần này, lương tâm của ông ta lại không cho phép, đó là một phần.

Phần còn lại, chính vì ông ta là người ngoài cuộc, nên mới thấy cái sai trong cách giải quyết của Tô Diệc Phàm.
Tô Diệc Phàm không thể ngờ đến việc Đường Thiên Tuyết đã trở nên quan trọng với Tô Dĩ Thần còn hơn cả nhà họ Tô này.

Nếu tiếp tục dấu diếm, không những không mang lại cảnh gia đình hòa thuận mà Tô Diệc Phàm từng mong muốn, ngược lại càng khiến Tô Dĩ Thần hận Tô Dĩ Thâm hơn và hận cả ông ấy nữa, mọi chuyện sẽ không còn cách nào cứu vãn.

Chương 77: Cái ôm khác thường
Chi bằng lần này, là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Phúc Đức sẽ làm trái lời Tô Diệc Phàm, dù đối với Tô Dĩ Thần, đây sẽ là một cú sốc lớn.
Phúc Đức thở dài, sau đó lại quay sang nhìn Tô Dĩ Thần, bất ngờ nói ra những việc ngoài mong đợi của Tô Diệc Phàm
"Cậu Dĩ Thần, sở dĩ lão gia xin lỗi cậu, vì ông ấy đã che giấu việc Tô Dĩ Thâm gài bẫy cậu, khiến cậu phạm tội cưỡng bức và muốn lan truyền chuyện này cho báo giới, từ đó khiến cậu mất đi tư cách người thừa kế.

Nhưng cô gái hôm đó cũng chính là Đường Thiên Tuyết đã biến mất khiến kế hoạch của Tô Dĩ Thâm thay đổi đột ngột, cậu ta đã tìm một xác chết nữ thay thế để nằm bên cạnh cậu, lần này sẽ khiến cậu phạm tội cưỡng bức chết người, từ đó làm cậu thân bại danh liệt, mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Chính nhờ lão gia phát hiện kịp thời nên kế hoạch đó đã không thành công.

Năm đó tập đoàn đang triển khai một dự án lớn nên không thể xảy ra tai tiếng gì được, nên lão gia đã dốc hết sức ém nhẹm chuyện này, xóa sạch mọi dấu vết.

Tô Dĩ Thâm cũng hứa sẽ hối lỗi và thay đổi, lão gia thì không mong muốn gia đình này gặp sóng gió gì nên mới cho qua mọi chuyện.

Nói cách khác, cậu chính là người đã cùng với Đường Thiên Tuyết ngày hôm đó và đến Tô Dĩ Thâm cũng không biết cô gái đó là Đường Thiên Tuyết."
Phúc Đức nói xong, mặt của Tô Diệc Phàm đã nổi đỏ lên vì tức giận, ông ấy tức đến nổi không nói nên lời, chân run càng đứng không nổi.

Chương 77: Cái ôm khác thường
Phúc Đức nói xong, mặt của Tô Diệc Phàm đã nổi đỏ lên vì tức giận, ông ấy tức đến nổi không nói nên lời, chân run càng đứng không nổi.
"Phúc Đức, ông dám…"
"Lão gia, tôi xin lỗi…"
Nhưng điều không ngờ đến là Tô Dĩ Thần bất chợt cười tếu, còn cười rất to.

Những gì anh vừa nghe hệt như một câu chuyện kịch tính, anh không phải không muốn tin, mà là nó quá sức tưởng tượng của anh rồi.
"Hai người vì muốn bảo vệ cho Tô Dĩ Thâm nên gạt tôi đúng không? Nếu tôi là người đó, vậy sao tôi không nhớ gì hết?"
Phúc Đức mặc kệ Tô Diệc Phàm đang tức giận mà vẫn tiếp tục biện giải.
"Bởi vì lúc đó cậu bị bỏ thuốc rất nặng, cậu đã nghĩ thực sự cậu đã làm ra chuyện cầm thú đó đến chết người nên cậu luôn dằn vặt.

Tinh thần của cậu càng lúc càng không tỉnh táo, chính vì thế mà lão gia đã bàn với bác sĩ để xóa bỏ đoạn ký ức đó của cậu bằng thôi miên.

Dĩ nhiên sau một thời gian dài điều trị, cậu đã thực sự quên chuyện lúc đó.

Cậu Dĩ Thần, lão gia thực sự khổ tâm, ông ấy rất…"
Tô Dĩ Thần chợt đưa tay ra hiệu cho Phúc Đức im lặng, anh một tay ôm trán mình, che đi đôi mắt nên không ai có thể biết được cảm xúc của anh lúc này.

Chương 77: Cái ôm khác thường
Phúc Đức hiểu rằng anh vì bị đả kích nên không muốn nghe thêm nữa, nhưng sau vài giây, giọng của anh lại vang lên.
"Vậy, bản xét nghiệm ADN kia, thực sự là của ai?"
…..
Tại công ty, nơi mà Đường Thiên Tuyết đang làm việc.
Cô đang tất bật với công việc, đột nhiên bên ngoài văn phòng của cô xuất hiện mấy tiếng huyên náo khiến ai cũng không thể tập trung được, mà bằng tính tò mò bản năng, hầu hết mọi người đã ngoái đầu ra nhìn.
Đường Thiên Tuyết cũng không ngoại lệ, nhìn ra chỉ thấy một đám đông đang đi về phía văn phòng của cô, sau lớp cửa kính cô cũng không thể nhìn rõ.
Cô thở dài, thầm nghĩ chắc là có người nổi tiếng nào đó đến đây rồi, mỗi lần như vậy thì đều gây ra huyên náo cả.

Chính cô cũng đã tiếp xúc, làm việc nhiều với biết bao người nổi tiếng rồi, nên cô coi đó là việc bình thường, cũng không tỏ vẻ hứng thú, rung động như mấy hậu bối vừa vào nghề.
Nhưng có gì đó không đúng thì phải, hình như Đường Thiên Tuyết nghe loáng thoáng có mấy tiếng nhắc đến Tô Dĩ Thần, ngay lập cô đứng bật dậy, mở to mắt nhìn ra phía cửa lần nữa.

Chương 77: Cái ôm khác thường

"Chủ tịch Tô, đây không phải là phòng giám đốc, anh nhầm rồi, đây là…"
Cánh cửa văn phòng của Đường Thiên Tuyết mở toang ra, quả nhiên người đầu tiên hiện ra là Tô Dĩ Thần và người đầu tiên mà anh nhìn thấy sau khi cánh cửa mở là Đường Thiên Tuyết.
Môi của anh đột nhiên hơi cười, miệng khẽ chuyển động nói nhỏ.
"Tôi không lầm, tôi đã nhìn thấy rồi."
"Nhìn thấy, nhìn thấy cái gì chứ? Chủ tịch Tô, giám đốc không có ở đây mà."
Anh nhân viên vừa sốt sắng vừa khó hiểu, nói mà Tô Dĩ Thần chẳng chịu bận tâm, cứ thế bước đi một hơi.
"Chủ tịch Tô, anh đi đâu vậy? Chủ…"
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc đứng chôn chân nhìn Tô Dĩ Thần đang từng bước đi tới, là anh đang đi về hướng của cô, anh rốt cuộc tính làm gì đây? Đường Thiên Tuyết không tài nào đoán được, cũng không nghĩ đến việc né tránh.

Chương 77: Cái ôm khác thường
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc đứng chôn chân nhìn Tô Dĩ Thần đang từng bước đi tới, là anh đang đi về hướng của cô, anh rốt cuộc tính làm gì đây? Đường Thiên Tuyết không tài nào đoán được, cũng không nghĩ đến việc né tránh.
Anh bước đến càng lúc càng gần, đến khi đã đứng trước mặt cô.
"Tô Dĩ Thần, anh…"
Đường Thiên Tuyết định nói thì bất chợt khựng lại trong tiếng trầm trồ của mọi người.

Mắt ai nấy nhìn như muốn lồi ra, miệng há hốc sửng sốt chứng kiến Tô Dĩ Thần đột nhiên nhào đến ôm chầm lấy cô.
Anh ôm rất chặt, đầu liên tục dựa vào người cô, anh không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, anh hiện tại chỉ muốn ôm cô như thế này, không muốn buông ra nữa.
Cảm nhận cái ôm này có gì đó khác thường, Đường Thiên Tuyết không vội đẩy anh ra, bất ngờ là cô đột nhiên cũng không còn để ý đến ánh mắt của người khác, hai tay bất giác đưa lên, xoa xoa vào lưng anh.
"Tô Dĩ Thần, anh có chuyện gì sao?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play