Cuối cùng, Tô Dĩ Thần chốt lại một câu, tối nay lúc 8 giờ mà không thấy Đường Thiên Tuyết xuất hiện, vậy thì sẽ không có buổi phỏng vấn nào xảy ra cả.

Dù đến trễ 1 phút anh cũng không chấp nhận.

Anh đã nói là sẽ làm, nếu để anh phật ý, thì cô có quỳ xuống van nài cũng không ăn thua.

Hiếm lắm Đường Thiên Tuyết mới được cho về sớm một buổi, vốn tưởng sẽ được nghỉ ngơi được một lúc, nhưng chỉ vì yêu cầu có phần thô bỉ của Tô Dĩ Thần mà cô đã đau đầu hơn nửa ngày nay.

Đi ra rồi lại đi vào, nhìn thấy anh cô lại lẩn tránh, bây giờ cô đang ở trong phòng tắm, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 58 phút rồi, chỉ còn 2 phút nữa, cô phải làm sao đây?

Trên người cô đã mặc một bộ váy ngủ hai dây màu trắng tươm cùng chiếc áo choàng đã được cô cột chặt để kín đáo hơn, nhưng cô chưa bao giờ thấy nó lại mỏng manh như lúc này.

Tô Dĩ Thần thong dong ngồi làm việc trên giường, anh luôn đeo một cặp kính mỗi lúc làm việc.

Bỗng dưng anh lại để ý giờ trên màn hình máy tính, không biết vì sao lại có cảm giác mong chờ mà nhìn về phía cánh cửa phòng tắm.

"Cô ta ở trong đó hơn 2 tiếng rồi nhỉ? Chắc là không dám, ha."
Tô Dĩ Thần hơi nhếch môi cười, cũng không rõ là anh đang mỉa mai hay là vui vẻ.

Đột nhiên đèn phòng tắt cụp tối om, thay vào đó là một thứ ánh sáng màu cam đỏ huyền bí hiện xuất hiện trên tay của Đường Thiên Tuyết.

Cô đi đến đặt nó ở một góc bàn rồi lại di chuyển đến trước giường ngủ trong sự ngỡ ngàng của Tô Dĩ Thần.

Trước đó một phút, cô đã hít thở thật sâu, cô sẽ làm vì công việc của mình, chỉ cần một chút là xong ngay thôi, dù sao sĩ diện của cô cũng chưa bao giờ tồn tại khi ở trước mặt anh.

Lúc còn học đại học, cô từng ở trong đội múa, cũng coi như là có chút công phu, cộng thêm ánh đèn mờ, anh nhất định sẽ không thể nhìn rõ.
Đường Thiên Tuyết tuy vẫn còn run nhưng cô đã bắt đầu, đầu tiên là từ tay và đến cả cơ thể đều uyển chuyển chuyển động.

Xoay một vòng, đã trút xuống chiếc áo ngoài, sau đó vài giây là đến chiếc váy ngủ cũng tụt xuống.

Trên người cô lúc này chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng.

Nhờ có ánh đèn màu đỏ mới không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này, mi mắt cô cũng đã hơi run, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống sàn.

Tô Dĩ Thần nhíu mày quan sát, trái với suy đoán của Đường Thiên Tuyết, mọi đường cong trên người cô, anh đều thấy rõ không chừa một chi tiết.

Dáng người thon thả cùng da thịt trơn nhẵn không tì vết.

Ngực căng, mông cũng đẩy đà, thật không nhìn ra cơ thể này lại thuộc về cô, một người lúc nào cũng mặc toàn những trang phục kín cổng cao tường.

Bàn tay của anh để thõng trên đệm giường đã nắm siết chặt, cô càng chuyển động khi.êu gợi, trong lòng anh càng rạo rực mất bình tĩnh.

Nhưng gương mặt kia vẫn tỏ ra một màu ngán ngẩm, đột nhiên nơi nào đó lại có phản ứng quyết liệt, sợ bị cô phát hiện nên mới cộc cằn nói lớn.

"Đủ rồi, cút đi.

Loại việc hèn hạ gì cũng làm được, cô đúng là đồ rẻ tiền."
Đường Thiên Tuyết nghe xong lập tức nhặt lại áo váy che lại cơ thể rồi chạy ngay vào trong, cô cũng không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Căn phòng chỉ còn một mình Tô Dĩ Thần, anh ngã người tựa vào thành giường, rồi đưa tay lên bóp chặt lấy khuôn mặt của mình.

"Vậy mà lại có phản ứng với cô ta, Tô Dĩ Thần, mày đúng là điên rồi."
Tô Dĩ Thần sống chết cũng không bao giờ thừa nhận là anh đã thực sự bị cô quyến rũ, anh tự lấy cớ đã lâu không động vào phụ nữ nên phản ứng của anh là bình thường.

Anh tự trấn an mình nhưng nhìn ảnh Đường Thiên Tuyết với bộ nội y cứ quấn lấy tâm trí của anh không rời, thật không dám tưởng tượng nếu vừa rồi cô mà cởi hết thì anh còn phát điên đến mức nào.

Sau một đêm, Tô Dĩ Thần gần như mất ngủ.

Nhưng cô đã làm theo yêu cầu của anh, anh cũng không phải là một kẻ nói lời không giữ.

Từ sáng anh đã được đưa đến công ty trong bộ dạng ngồi xe lăn, phóng viên cũng tụ tập đầy trước cửa để tranh thủ chụp hình.

Buổi phỏng vấn diễn ra tại văn phòng riêng của Tô Dĩ Thần.
Đường Thiên Tuyết đến rất đúng giờ, cô nghiêm túc đến trước mặt anh, hai người tuy là vợ chồng nhưng bên ngoài giống như người dưng không hề quen biết.

Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết mà nhớ lại đêm hôm qua, cô có thể cởi đồ trước mặt anh vậy mà giờ cô vẫn bình thản thế kia, đến một cái biểu cảm xấu hổ cũng không có, nó khiến anh càng coi thường cô hơn.
Đường Thiên Tuyết trước mặt anh tác phong lại chuyện nghiệp, cô đặt bút ghi âm xuống bàn để bắt đầu buổi phỏng vấn.

"Tô Thiếu, trong hai năm vắng mặt, anh vẫn tự tin đảm đương vị trí Tổng giám đốc T&T chứ?"

"Anh có kế hoạch gì cho công ty trong sự trở lại lần này, một sự cải tổ chẳng hạn?"
"Về vấn đề thừa kế, hiện tại anh trai của anh là phó tổng giám đốc Tô Dĩ Thâm vẫn đang làm rất tốt vai trò của mình, anh có e sợ bị đe dọa vị trí của mình hay không?"


Hàng loạt câu hỏi mà Đường Thiên Tuyết đặt ra đều không theo chủ ý ban đầu của cô, nhưng kịch bản mà tổng biên tập đưa xuống, cô cũng không dám làm trái.

Cô cứ ngỡ rằng những câu hỏi này sẽ làm khó anh, sẽ khiến anh tức giận vậy mà anh vẫn trả lời tất cả mà không lộ ra chút khuyết điểm nào, câu trả lời cũng tinh tế không gây ra ý thù địch.

Thật sự có một Tô Dĩ Thần như thế, công ra công, tư ra tư.

Cô nên cảm thấy may mắn vì điều này, nếu anh không như thế, thì ngay từ câu hỏi đầu tiên đã đủ cho anh siết cổ cô đến nghẹt thở rồi.

Buổi phỏng vấn cuối cùng cũng xong, Đường Thiên Tuyết vẻ mặt rất nhẹ nhõm, cô cất lại đồ đạc rồi đứng dậy hơi cúi đầu chào anh rồi bước đi.

Đột nhiên, tay cô bất ngờ bị chụp lại, Tô Dĩ Thần kéo nhẹ đã khiến cả người cô đổ ra phía sau.

Cô ngã người nằm ngửa ra ghế, lại bị Tô Dĩ Thần đè lên, anh giữ chặt eo cô không cho cô nhúc nhích.

"Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra."
Tô Dĩ Thần sắc mặt khó coi, bóp lấy cằm cô mà gằn giọng nói.

"Hôm đó cô và em gái của cô đã thì thầm với nhau những gì, cô đang lên kế hoạch rời khỏi đây có đúng không?"

Không ngờ Tô Dĩ Thần lại đa nghi tới mức này, Đường Thiên Tuyết cũng không dám để lộ sơ hở liền kiên quyết phủ nhận.

"Không có chuyện đó, tôi và Mạn Đình chỉ… chỉ nói về chuyện hôn lễ của em ấy."
"Thật vậy sao?"

Tô Dĩ Thần hơi nhếch môi tỏ vẻ nguy hiểm, dường như anh đã đoán ra được điều gì đó, tim Đường Thiên Tuyết đập nhanh rất bất an.

Cô lo sợ trả lời.

"...Thật."
Sự lo lắng của Đường Thiên Tuyết lộ rõ hết trên gương mặt.
Tô Dĩ Thần bỗng hạ thấp người, anh ghé sát tai cô nói nhỏ.

"Tiểu Di, là tên con gái của cô, đúng chứ?"

Đột nhiên cả người của cô trở nên cứng đờ, đồng tử giãn nở như có một cú sốc ập đến trước mắt.
"Sao… anh…"
Đường Thiên Tuyết căng thẳng tột đột đến nói một câu cũng không thể rõ ràng.

Nhìn biểu hiện của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần bất giác bật cười cay nghiệt, vậy là đúng rồi, những gì anh cho người điều tra được là hoàn toàn đúng, cô quả thật có một đứa con riêng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play