Vẻ mặt Kỳ Hàng không chút thay đổi nhìn cô, đôi mắt tối đen như mực, xẹt qua một tia hàn ý mãnh liệt, anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề có một chút ấm áp nào, chỉ có lạnh lẽo như băng.
Khoé miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười châm biếm, trào phúng, giọng nói trầm thấp không có chút thăng trầm: "Trần Chức Hạ, anh là tội phạm giết người, em ở gần một tội phạm giết người như thế không sợ xui xẻo sao?"
Khoé mắt Trần Chức Hạ hơi ửng đỏ: "Em..."
"Bây giờ anh vừa không có tiền tài vừa không có quyền lực, rất nhanh thôi anh cũng sẽ làm mất hết gia sản, em nói xem, em tiếp cận anh có mục đích gì?" Anh tựa vào khung cửa, một chân hơi co lên, hai tay khoanh trước ngực. Biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, như thể không để ý bất cứ thứ gì: "Hơn nữa, em còn cho rằng là anh thích em sao? Năm năm rồi, Trần Chức Hạ, em vẫn ngây thơ như vậy, năm năm trước anh đã chướng mắt em, nói gì đến hiện tại?"
Ánh mắt anh tuỳ ý nhìn Trần Chức Hạ, lộ ra nụ cười có chút ngả ngớn và phóng đãng: "Mặc dù cũng có lúc em có chút hấp dẫn với anh... Nhưng mà vốn dĩ em không phải là kiểu người mà anh thích, vậy nên, cho dù em tới gần anh là cố ý hay vô tình thì anh cũng sẽ không nhìn trúng mà coi trọng em, thậm chí đến một ngày nào đó anh còn cảm thấy em thật phiền phức."
Lông mi Trần Chức Hạ khẽ run, đã gần như ướt đẫm, trong hốc mắt đẫm nước mắt, cô run rẩy mở miệng: "Em thích anh vì anh là người đáng giá để em thích, không phải..."
"Bây giờ không đáng nữa, anh đã giết người, của cải cũng bị anh làm mất sạch, hiện tại anh chỉ là một người bình thường không có ý chí tiến thủ đang lang thang trong biển người mà thôi." Kỳ Hàng cúi đầu, đối diện với tầm mắt của Trần Chức Hạ, trong mắt không hề có gợn sóng: "Em xác định người em thích là anh mà không phải là anh của trước kia ở trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT